Chương 1539: Đó là mẹ của Bạch Chi Ngôn.
Hạ Thiên ngẩn người: “Trúng độc?”
Không thể nào!!
Biện Uy thấy hình như hắn bị độc ngấm vào lú lẫn nên mới không có năng lực tư duy bình thường.
Hắn chỉ vũng máu trên mặt đất, kể lại đầu đuôi sự việc cho hắn ta nghe một lần.
Hạ Thiên nghe xong, vẻ mặt kinh ngạc: “Cam tham tướng cùng Thành quân y đều là gian tế?”
“Đúng.” Biện Uy tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi đừng kích động như vậy nữa được không? Cũng là Thiệu đại nhân khoan dung độ lượng không so đo tính toán với ngươi còn giúp ngươi giải độc, nếu không thì, hừ.”
Hạ Thiên ôm đầu suy nghĩ, cuối cùng cũng thông suốt.
Lại ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, ánh mắt đã không còn sự căm phẫn. Hắn vịn vào Biện Uy đứng dậy đi tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn: “Thật xin lỗi, khi trước ta không suy xét, hiểu lầm ngươi. Còn nữa, cảm ơn ngươi đã giải độc cho ta. Sinh mệnh của Hạ Thiên ta không đáng giá nhưng sau này có việc gì cứ việc nói với ta.”
Hắn rất dứt khoát, Thiệu Thanh Viễn cũng sẽ không thật sự so đo với hắn.
“Nếu đã tỉnh, vậy ta bắt mạch cho ngươi.”
Bấy giờ, Hạ Thiên cuối cùng cũng thông suốt, yên lặng ngồi bên giường. Nhưng hai hàng lông mày vẫn nhíu chặt, nghĩ tới hai người Cam tham tướng thì nghiến răng tức giận.
Thiệu Thanh Viễn bắt mạch cho Hạ Thiên, gật đầu, tỏ vẻ không có gì đáng ngại.
Chiếu theo thân thể của Hạ Thiên, không quá hai ngày là có thể hồi phục.
Thiệu Thanh Viễn và Bạch Thất cùng ở trong doanh trại, Tạ Trung Lâm thật sự rất bận, đưa người đi bắt gian tế ẩn náu.
Mọi người có thể cảm nhận rõ rệt bầu không khí khẩn trương của doanh trại Tây Nam, đặc biệt là mấy người Hạ Thiên và Cam tham tướng đã lâu không xuất hiện kể từ ngày đó.
Cho tới hai ngày sau, Tạ Trung Lâm thả Cam tham tướng ra.
Thiệu Thanh Viễn cho hắn ăn một viên thuốc rồi sai hắn dẫn theo một vài binh sĩ đi tới điểm hẹn.
Cam tham tướng hẹn mấy người đó ở một khách điếm, đối phương có ba người, ăn mặc như người bình thường.
Khách điếm này thuộc hạng phổ thông, người tới trọ phần lớn là bách tính không có nhiều tiền.
Bởi vậy, khi ba nông dân bước vào cửa, cũng không thấy có gì khác thường.
Ngay cả mấy người Thiệu Thanh Viễn đang núp trong bóng tối cũng không phát hiện được điều gì.
Mãi cho tới khi ba người kia lên lầu, trong đó có một người hơi cổ quái, Thiệu Thanh Viễn mới giật mình nheo mắt, nói: “Ba người vừa đi lên lầu, người đi giữa là nữ tử. Mà nhìn bộ dạng của nàng ta nhìn như là xuất thân từ gia đình giàu có, khác xa với nông phu.”
Thật đáng ngờ, những người khác lập tức dồn sự chú ý lên ba người đó.
Tạ Hoài trầm tư: “Nhìn vị trí bọn họ đứng, rõ ràng là hai tên đàn ông đứng bên cạnh bảo vệ người đó. Vì vậy, nhân vật trọng yếu mà Cam tham tướng nói là nữ nhân? Tại sao Bạch Chi Ngôn phải đưa nữ nhân này xuất biên?”
Biện Uy: “Không phải hắn cho rằng mình đại nạn không thoát nên muốn đưa nữ nhân nhà mình rời khỏi thành đó chứ?”
“Bạch Chi Ngôn cưới vợ rồi sao?” Tạ Hoài nhìn Thiệu Thanh Viễn. MAyy dich
Sau đó lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, ngày trước sức khỏe hắn không tốt, luôn lấy cớ không muốn thành thân. Sau đó…lang bạt khắp nơi, chắc cũng không thành thân. Nhưng ta thấy…không đúng, ta biết đó là ai rồi.”
Là tam cô nương của Tuân phủ, mẹ đẻ của Bạch Chi Ngôn!!
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã từng nhìn thấy bà ta qua kính viễn vọng, Lỗ gia tan nát, vị Tuân tam cô nương này cũng biệt tăm.
Hóa ra là ở đây.
Mẹ của Bạch Chi Ngôn xuất hiện ở đây, vậy Bạch Chi Ngôn…
“Hành động.”
Thiệu Thanh Viễn vừa dứt lời, Tạ Hoài đã tìm chưởng quầy nói vài câu với hắn.
Chưởng quầy gật đầu, lập tức đưa tiểu nhị ra ngoài. Cuối cùng, tất cả khách nhân trong quán đều là người được Tạ Hoài sắp xếp.
Ở trấn nhỏ vùng biên luôn không thiếu gian tế, cũng không phải lần đầu tiên chưởng quầy thấy loại chuyện như vậy. Bởi vậy buổi tối hôm qua khi Biện Uy tới cửa cũng đã sắp xếp ổn thỏa.
Cho tới khi trong khách điếm chỉ còn lại mấy người bọn họ, Thiệu Thanh Viễn dẫn đầu đi tới gần căn phòng nơi ba người ăn mặc như nông dân.
Lúc này tất cả bọn hắn đều đang ở trong phòng trên tầng hai, Cam tham tướng dẫn theo hai binh sĩ đang giao tiếp với bọn hắn.
Lúc Thiệu Thanh Viễn đưa người qua đó, bên trong lại vang lên tiếng đánh nhau.
Hắn đạp mạnh cửa phòng, chỉ thấy Cam tham tướng bị đâm một đao, đang ôm ngực thở dốc nằm trong góc phòng.
Tam cô nương của Tuân gia mặt mày tái mét đứng núp sau bình phong, trong tay còn cầm con dao găm quơ lung tung.
Hai người bà ta đưa theo vốn để bảo vệ mình nhưng lúc này đang đánh nhau với quân của Cam tham tướng.
Hai người Bạch Chi Ngôn chọn này chắc chắn là cao thủ, binh sĩ của bọn họ không phải là đối thủ của chúng, hiện giờ đang bị đánh lui về sau, dường như trên người đều đang bị thương.
Con mắt Thiệu Thanh Viễn sáng rực lên: “Hỗ trợ.”
Dứt lời lập tức xông lên.
Bọn họ có không ít người, Biện Uy và Tạ Hoài đều có thân thủ phi phàm. Cho dù hai tên kia là cao thủ nhưng giao chiến với họ bọn chúng cũng phải hoảng sợ.
Tức thì con dao găm của tam cô nương Tuân phủ bị đá bay, bắt ngay tại trận.
Căn phòng này có một vài cửa sổ, trong đó có một hộ vệ mặt biến sắc lập tức nhảy cửa chạy trốn.
Nhưng hắn không ngờ, đã có người mai phục từ lâu.
Hắn nhảy xuống còn chưa đứng vững đã bị bắn một tên vào đùi phải, những người bên dưới lao lên vây bắt.
Cùng lúc đó, một tên thị vệ ở lầu hai cũng bị Biện Uy đạp vào giữa miệng, ói ra vũng máu không đứng dậy nổi.
Đã bắt được tất cả mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiệu Thanh Viễn tới trước mặt Cam tham tướng, nhìn vết thương trên người hắn, ngẩng đầu nói với Tạ Hoài: “Tránh được chỗ hiểm, tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng.”
Hai người yên tâm, dặn dò xuống dưới: “Đưa người đi xuống, chữa lành vết thương cho hắn.”
Cam tham tướng được dìu đi xống, những người còn lại cũng được đưa ra ngoài băng bó vết thương.
Căn phòng này quá nhỏ, Tạ Hoài sai người áp giải Tuân tam cô nương và tên hộ vệ kia ra ngoài, định xuống lầu dưới thẩm vấn.
Sau khi xuống lầu, Tạ Hoài tìm hai binh sĩ đi theo Cam tham tướng trước tiên, hỏi: “Ban nãy xảy ra chuyện gì? Bọn ta chưa vào mà các ngươi đã đánh nhau rồi là sao?”
Hai người nhận thuốc cầm máu của Thiệu Thanh Viễn đưa tới, vừa thoa thuốc vừa nói: “Ánh mắt hai tên hộ vệ kia quá nghiêm túc, lại còn đa nghi. Đáng lẽ đang nói chuyện bình thường, ai ngờ thình lình một trong hai tên đó nói hình như nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vừa nói xong ba người bọn ta như ngừng thở. Một tên hộ vệ khác cảm nhận được bọn ta có vấn đề nên đã đưa nữ nhân kia đi xuống, nhưng bị bọn ta ngăn lại, vì vậy mới đánh nhau.”
Chỉ là hai tên hộ vệ kia võ công cao cường, bọn họ không phải đối thủ, khoảng cách giữa bọn chúng và Cam tham tướng quá gần nên mới bị hứng mũi chịu trận.
Tạ Hoài gật gù: “Dù sao thì cũng đã bắt được người, các ngươi làm rất tốt.”
Đang nói chuyện thì tên hộ vệ nhảy từ lầu hai xuống cũng bị tóm gọn.