Chương 1540: Cùng nhau tự sát đi
Trong khách điếm không có một ai, toàn bộ đều là người của Tạ Hoài, cổng lớn đóng chặt làm người ngoài không thể thấy tình huống ở bên trong.
Thiệu Thanh Viễn ngồi ở trên ghế, nhìn người phụ nhân kia, ánh mắt bắt đầu trở nên suy tư.
“Ngươi là mẫu thân của Bạch Chi Ngôn?”
Sắc mặt Tuân tam cô nương biến đổi, theo bản năng lắc đầu phủ nhận: “Không có, ta không phải, ta không biết các ngươi đang làm gì.”
Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Ngươi phủ nhận cũng sao, trở về ta sẽ phái người truyền tin cho Bạch Chi Ngôn, nói ngươi đang ở trong tay ta. Ta nghĩ hẳn là hắn sẽ rất lo lắng cho ngươi, mà chạy đến cứu ngươi nhỉ?”
Tuân tam cô nương muốn nói đương nhiên con trai sẽ đến cứu bà ta rồi.
Bà ta không định trốn, vả lại với tư thế này, bà ta cũng chẳng có bản lĩnh có thể bỏ chạy. Cho tới giờ, bà ta luôn phải dựa vào người khác để đi chuyển từ nơi này sang nơi khác.
Nhưng bà ta từ chối nói bất cứ điều gì vào lúc này.
Thiệu Thanh Viễn chỉ cần liếc mắt cũng biết bà ta đang nghĩ gì. Thật ra người phụ nhân này dễ đối phó hơn những người khác nhiều, chỉ sợ chẳng cần phải dụng hình đã thú nhận hết mọi tội lỗi của bản thân rồi.
Hắn vừa dứt lời, tên hộ đang bị áp giải thoi thóp đứng ở một bên bỗng nhiên vùng lên, tránh thoát khỏi binh lính phía sau, không biết đã ngậm một con dao thật nhỏ trong miệng từ khi nào.
Hắn cầm lưỡi dao nhanh chóng lao đến nhắm vào cổ Tuân tam cô nương.
Mọi người có mặt ở đây đều khiếp sợ, Thiệu Thanh Viễn đứng gần Tuân tam cô nương nhất, hắn bất ngờ đá một cước qua.
Chỉ là hành động của tên hộ vệ quá nhanh, lưỡi dao kia vẫn chém trúng người Tuân tam cô nương. May là Tuân tam cô nương phản ứng nhanh, bà ta hoảng sợ hét lên một tiếng, ôm đầu theo bản năng. Lưỡi dao xoẹt qua ống tay áo bà ta để lại một vệt máu thật sâu trên cánh tay.
“A…… Đau quá……” Tuân tam cô nương ngã xuống mặt đất đau đớn kêu thảm thiết: “Nhiều máu quá, ta chảy nhiều máu quá. Cứu cứu ta, ta không muốn chết.”
Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn, hắn và Biện Uy liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi tiến đến cầm máu băng bó cho bà ta, sau đó thì mặc kệ bà ta nằm đó khóc lóc thảm thiết.
Bọn họ lại nhìn về phía tên hộ vệ đột nhiên nổi loạn, tên hộ vệ kia đã bị khống chế lại. Không ngờ đã bị đạp một cước đến phun ra máu, vốn chỉ còn lại một chút hơi tàn vậy mà còn thể bung thêm sức lực.
Hơn nữa vừa ra tay đã muốn giết Tuân tam cô nương.
Xem ra tên hộ vệ kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, hắn hét vào mặt: “Phu nhân, rơi vào trong tay bọn họ, chúng ta đều không có kết cục tốt. Ngài là mẹ chủ tử, nhất định bọn hắn sẽ tra tấn ngài, ép hỏi chuyện về chủ tử. Chúng ta không thể để âm mưu của bọn hắn thành công được, phu nhân, thuộc hạ đi trước một bước.”
Dứt lời, đôi mắt hắn trợn ngược, chết ngay tại chỗ.
Người còn lại cũng cười lạnh một tiếng, nói với Tuân tam cô nương: “Phu nhân, thay vì ở lại chịu tội còn không bằng xả thân cầu người, thuộc hạ ở phía trước mở đường giúp ngài.”
Người này nói xong, cũng trực tiếp cắn lưỡi.
Người có mặt ở đâu đều trầm mặc, bọn họ cũng không ngăn cản. Hai người này đã quyết tâm muốn chết, vậy cũng quá tiện.
Hơn nữa, Thiệu Thanh Viễn không cho rằng chuyện mà hai người này biết sẽ nhiều hơn Tuân tam cô nương.
Chỉ cần, Tuân tam cô nương không tìm chết là được.
Đám người Thiệu Thanh Viễn lẳng lặng xoay đầu, nhìn gương mặt đẫm lệ của Tuân tam cô nương.
Người này hiển nhiên đã bị hai người kia dọa sợ, cả người ngây ra như phỗng, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Đã, đã chết rồi ư?
Còn có, bọn họ vừa nói cái gì? Bọn họ có ý gì? Chẳng lẽ, bọn họ cũng định bắt bà ta tự sát cùng nhưng không thành ư?
Tuân tam cô nương cảm thấy hai người kia điên rồi, đang yên đang lành sao bà ta lại phải đi tìm cái chết chứ?
Hai tên hộ vệ kia dù có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, bọn hắn cho rằng Tuân tam cô nương mạo hiểm một mình đến Lê Quốc làm con tin vì con trai mình, đó là tình thương vĩ đại của người mẹ, vì Bạch Chi Ngôn bà ta có thể trả giá hết thảy.
Hai người hắn đều cho rằng chuyến đi đến Lê Quốc lần này, tương lai mờ mịt, lành ít dữ nhiều. Phu nhân đã ôm tinh thần quyết tâm liều chết bước lên hành trình, dù sao thì phu nhân cũng tự nguyện.
Điều bọn hắn không ngờ là hai người Tuân tam cô nương và Bạch Chi Ngôn không hổ là mẹ con, đều thích dùng gương mặt dối trá đối xử với người khác. Hai người hộ tống bà ta đi một đường, từ trước đến giờ bà ta luôn cư xử vô cùng hào phóng và khéo léo, luôn lấy đại cục làm trọng, không hề sợ gì cả.
Hai người chưa bao giờ nghĩ rằng phu nhân tham sống sợ chết, tự nguyện làm con tin là vì tương lai muốn có cuộc sống tốt hơn.
Cho nên, bọn họ đã chết, nhưng Tuân tam cô nương lại lui về phía sau hai bước lắc đầu nguầy nguậy.
Thiệu Thanh Viễn cũng chẳng biết nói gì hơn, có điều, hành động của hai tên hộ vệ này bớt cho hắn không ít chuyện.
Hắn ngồi xuống trước mặt Tuân tam cô nương, chỉ vào hai tên hộ vệ kia: “Bọn họ đã chết, bây giờ chỉ còn lại một mình ngươi. Nghe ý tứ của bọn họ, ngươi cũng nên chết cùng bọn họ, như vậy mới không làm Bạch Chi Ngôn thất vọng.”
“Không, ta không chết.”
Thiệu Thanh Viễn thở dài: “Bây giờ chuyện này không do ngươi quyết định nữa rồi.”
Tuân tam cô nương mở to hai mắt nhìn: “Ngươi có ý gì? Ngươi muốn giết ta?” MAyy dich
“Không phải chúng ta muốn giết ngươi, mà bây giờ là nhi tử ngươi muốn giết ngươi.”
Tuân tam cô nương kinh ngạc: “Ngươi nói bậy cái……” Nói được một nửa, bà ta không nói tiếp nổi nữa.
Tuy bà ta ngây ngô, nhưng vẫn chưa đến mức ngu xuẩn.
Vết đao trên tay đau nhức khiến bây giờ cả người bà ta vẫn còn đang run rẩy.
Tên hộ vệ kia tại sao lại muốn dùng lưỡi dao xông tới cắt cổ bà ta? Bởi vì bọn họ rơi vào trong tay địch nhân.
Nhưng bọn họ là hộ vệ, sao bọn họ lại dám đưa ra quyết định như vậy? Đúng vậy, bọn họ không dám, trừ phi bọn họ được người khác phân phó.
Mà người này…… Ngoại trừ Bạch Chi Ngôn, không còn người nào có suy nghĩ như vậy nữa.
Hóa ra nhi tử của bà ta vậy mà lại ra mệnh lệnh như vậy. Một khi bị bắt bọn họ nhất định phải tự sát.
Nhưng bà, bà ta là mẹ hắn. Bây giờ chỉ có mình hai mẹ con bọn họ sống nương tựa vào vào, sao hắn nỡ lòng nào xuống tay với bà ta chứ?
Thiệu Thanh Viễn thấy biểu tình trên gương mặt bà ta biến ảo không ngừng, biết bà ta đã suy nghĩ cẩn thận, hắn đứng dậy, trở về chỗ ngồi: “Xem ra Bạch Chi Ngôn không thèm để ý đến ngươi chút nào, muốn ngươi rời đi biên cảnh, lại chỉ phái hai tên hộ vệ hộ tống. Vậy cũng thôi đi, hộ tống thất bại thì lập tức diệt khẩu, cũng chẳng thử kéo dài thời gian đi cứu ngươi. Thật tàn nhẫn, quá độc ác.”
Cơn phẫn nộ trong lòng Tuân tam cô nương bùng lên, dưới tình thế cấp bách bà ta hung hăng đấm một quyền. Vết thương vừa được băng bó xong giờ nứt toạc ra, khiến bà ta đau đớn thét chói tai.
Mấy người Thiệu Thanh Viễn vội vàng bịt tai lại, bọn họ thật sự chưa từng thấy nữ tử nào yếu ớt như vậy.
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy Trì Trì chịu đau còn tốt hơn bà ta.
Nghĩ đến Trì Trì, Thiệu Thanh Viễn liền muốn về nhà. Hắn đã ra ngoài vài ngày, huyện Tĩnh Bình chỉ có Vân Đông chống đỡ, khiến cô mệt chết rồi.
Nghĩ đến đây, Thiệu Thanh Viễn có chút gấp không chờ nổi, trực tiếp cắt ngang giọng Tuân tam cô nương: “Im lặng.”
Tuân tam cô nương nghẹn lại, bà ta quét mắt nhìn một vòng những người đang có mặt ở đây, rồi lại nhìn hai tên hộ vệ đang nằm trên mặt đất, đôi mắt bà ta dần trở nên hung ác.
Bà ta khẽ ngồi thằng người dậy, dùng bàn ta không bị thương lau mặt, nói: “Các ngươi hỏi đi, các ngươi muốn biết gì cứ hỏi, nếu ta biết nhất định sẽ nói hết không giấu giếm nửa lời. Bạch Chi Ngôn bất nhân, vậy cũng đừng trách ta bất nghĩa.”