Chương 1541: Nhi tử bất nhân, vậy đừng trách người mẹ này bất nghĩa
Tính tình vị Tuân tam cô nương này, thật là một lời khó nói hết.
Có điều đối với mấy người Thiệu Thanh Viễn mà nói, đây lại là điều tốt.
“Tại sao Bạch Chi Ngôn lại muốn đưa ngươi đi Lê Quốc?”
Tuân tam cô nương cười lạnh: “Bởi vì hắn muốn mượn binh của Lê Quốc, Lê Quốc vì muốn kiềm chế hắn, nên yêu cầu ta đến quốc gia bọn họ làm con tin. Như vậy bọn họ mới có thể liên thủ đối phó với đại quân Tây Nam, sau đó sẽ chém giết một đường tới kinh thành, cướp lấy ngôi vị hoàng đế.”
Thiệu Thanh Viễn và Biện Uy trao đổi ánh mắt, gương mặt hai người bắt đầu ngưng trọng.
Quả nhiên Bạch Chi Ngôn và Lê Quốc có cấu kết với nhau, hơn nữa hai bên đã bà bạc tới mức này chỉ thiếu một bước cuối cùng mà thôi.
Biện Uy càng nghĩ lại càng sợ không thôi, nếu không phải lần này Thiệu Thanh Viễn phát hiện có điểm bất thường tới quân doanh báo cho bọn họ có gian tế thì có lẽ phải chờ đến khi Bạch Chi Ngôn và Lê Quốc thật sự khai đao với đại doanh Tây Nam, bọn hắn hoàn toàn có thể trong ứng ngoại hợp, rồi lại đâm sau lưng Cam tham tướng một đao.
Khi ấy, cho dù kinh nghiệm bọn họ phong phú có thể đánh lui quân địch, cũng không tránh khỏi tổn thất nặng nề. Ít nhất, phó tướng Hạ Thiên đã trúng chiêu.
Biện Uy nghĩ vậy, sắc mặt lại càng khó coi hơn vài phần, hắn nhìn chằm chằm Tuân tam cô nương, hỏi: “Ai là người thư từ qua lại với Bạch Chi Ngôn?”
Tuân tam cô nương sửng sốt, lắc đầu ngầy ngậy: “Ta, ta không biết, bọn họ dùng ám hiệu.”
“Bọn họ định khi nào sẽ hành động?”
Tuân tam cô nương tiếp tục lắc đầu.
Biện Uy nhíu mày: “Bên người Bạch Chi Ngôn có bao nhiêu người? Có người nào trà trộn vào đại thần trong triều không?”
Lắc đầu như cũ.
“Trong đại doanh Tây Nam ngoại trừ Cam tham tướng, còn ai là người của các ngươi nữa?”
Vẫn là lắc đầu.
Biện Uy không kiên nhẫn đứng bật dậy: “Ngươi cái gì cũng không biết? Ngươi không phải mẹ của Bạch Chi Ngôn sao?”
Tuân tam cô nương ủy khuất: “Đây đều là chuyện của nam nhân, ta chỉ là một phụ nhân suốt ngày ngây ngốc trong hậu viện, sao có thể biết nhiều chuyện như vậy?”
Biện Uy bị bà ta nói đến không thể nói được gì, thế mà hắn lại cảm thấy có vài phần đạo lý.
Nhưng, cái gì cũng không hỏi được, không phải đã uổng công bắt người này rồi à?
Thiệu Thanh Viễn giữ chặt cánh tay hắn: “Bình tĩnh một chút, để ta hỏi.”
Biện Uy lau mặt rồi lại ngồi xuống.
Thiệu Thanh Viễn: “Ngươi biết bây giờ Bạch Chi Ngôn đang ở nơi nào không?”
“Ở, ở phủ Lạc Châu.”
Mắt Thiệu Thanh Viễn hơi sáng lên: “Cụ thể là ở đâu?”
Tuân tam cô nương suy nghĩ một chút nói: “Chúng ta ở trong một đại viện có bốn phòng, chung quanh rất an tĩnh. Ta hiếm khi được ra ngoài, có điều từ cửa sau đi ra, xe ngựa đi được vài bước có một cửa tiệm bán điểm tâm, hương vị rất thơm, ngồi ở trong xe ngựa cũng có thể ngửi thấy, cửa hàng tên gọi Hợp Gia Hoan.”
Thật ra bà ta rất muốn ra cửa, nhưng Chi Ngôn nói, bây giờ bọn họ đang gặp nguy hiểm, vẫn chưa thể tùy tiện lộ diện.
Cho dù thật sự cần thiết phải ra ngoài, bà ta cũng chỉ ngồi ở trong xe ngựa, ngay cả màn xe cũng không thể vén lên xem.
Ban đầu lúc ngửi được mùi hương kia, bà còn khẽ liếc nhìn ra bên ngoài ngắm nhìn một chút thì bị nha hoàn che rèm lại ngay lập tức.
Mặc dù manh mối này không đề cập tới con phố cụ thể nào, nhưng đây cũng đã đủ để Thiệu Thanh Viễn tìm được phương phướng.
Sau một thời gian dài, cuối cùng bọn họ cũng tóm được tung tích của Bạch Chi Ngôn.
Biện Uy lại cảm thấy mẫu thân của Bạch Chi Ngôn cũng quá vô dụng rồi, thân là mẹ mà đến mức này, cũng khó gặp.
Hỏi cũng gần xong, Tuân tam cô nương ngước mắt nhìn về phía bọn họ, chứng thực: “Những gì cần nói ta đều nói cả rồi, các ngươi, các ngươi không thể giết ta.”
“Yên tâm, sẽ không giết ngươi.” Biện Uy cười nham hiểm một tiếng: “Chúng ta sẽ đưa ngươi vào kinh. Bây giờ tốt nhất ngươi nên cầu nguyện Bạch Chi Ngôn sẽ không phái sát thủ giết người diệt khẩu.”
Tuân tam cô nương mặt tái mét, cả người run rẩy.
Chẳng ai quan tâm tới bà ta, Thiệu Thanh Viễn nói với Biện Uy và Tạ Hoài: “Tạm thời trông coi người cho tốt, chuyện bên này ta sẽ nói với tướng quân. Lê Quốc đã không an phận như thế, vậy thì đại bản doanh Tây Nam cũng không thế bình tĩnh được.”
Sắc mặt hai người ngưng trọng, chậm rãi gật đầu. MAyy dich
Kế tiếp, Tạ Hoài ở lại khách điếm giải quyết tốt hậu quả, Thiệu Thanh Viễn và Biện Uy về đại doanh Tây Nam trước.
Sau khi thuật lại tình huống với Tạ Trung Lâm rồi lại thương lượng một phen xong, Thiệu Thanh Viễn chuẩn bị cáo từ: “Bây giờ đã biết địa chỉ của Bạch Chi Ngôn rồi chúng ta nên mau chóng đến phủ Lạc Châu. Nếu có thể bắt được hắn, liên minh của hắn và Lê Quốc có thể sẽ bị phá, nói không chừng có thể hóa giải nguy cơ của đại doanh Tây Nam.”
Ít nhất có thể tạm thời thoát khỏi nguy hiểm.
Tạ Trung Lâm ngẫm lại thấy cũng đúng, thật ra hắn muốn tự mình đi bắt Bạch Chi Ngôn. Chỉ là bây giờ đại doạnh Tây Nam còn rất loạn, hắn phải ở lại chấn chỉnh không thể rời đi được.
Còn Tạ Hoài hiện tại vẫn chưa trở về.
Thật ra bên cạnh hắn vẫn còn Biện Uy……
Tạ Trung Lâm vừa đang định nói để Biện Uy đi cùng Thiệu Thanh Viễn thì thấy Hạ Thiên đi từ bên ngoài vào.
Trên người ướt đẫm mồ hôi, nhìn qua như mới trở về từ thao trường luyện võ, nhưng bước đi rất vững vàng.
Tạ Trung Lâm thấy thế, nhíu mày: “Thân thể ngươi vừa mới tốt hơn một chút, sao lại đi đánh nhau?”
“Thiệu đại nhân nói ta có nền tảng tốt, không có vấn đề gì nữa rồi. Rèn luyện thích hợp sẽ giúp hồi phục chấn thương.” Hạ Thiên biện hộ.
Tạ Trung Lâm cười lạnh: “Ngươi cũng nói là luyện tập thích hợp, đây là thích hợp mà ngươi nói à?” Hắn không yên tâm, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu đại nhân, làm phiền ngươi bắt mạch lại cho hắn xem có vấn đề gì hay không. Ta sợ ngươi vừa mới đi tên này lại xảy ra chuyện.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, khám lại cho Hạ Thiên.
Thật ra Hạ Thiên hiện ở trước mặt hắn rất ngoan ngoãn, hắn ta chủ động duỗi tay ra, chẳng qua là vẫn tò mò hỏi: “Thiệu đại nhân phải đi rồi à? Ngài đi đâu vậy?”
Tạ Trung Lâm thuật lại tình huống một lần, Hạ Thiên nghe xong vội vàng nói: “Ta cũng đi. Để ta đi cùng Thiệu đại nhân đi. Chắc chắn bên người Bạch Chi Ngôn có cao thủ, Biện Uy đánh không lại ta, để ta đi càng thích hợp hơn.”
Biện Uy nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải tướng quân và Thiệu đại nhân ở đây, hắn sẽ xông lên hung hắng đánh hắn ta một trận.
Tạ Trung Lâm nghe xong lời bắt đầu yên lặng suy xét, thấy Thiệu Thanh Viễn thu tay lại, hắn lập tức hỏi: “Thân thể hắn thế nào? Nếu để hắn đi theo ngươi đến phủ Lạc Châu có tiện hay không?”
Thiệu Thanh Viễn trầm mặc một lát, khẽ gật đầu một cái.
Hạ Thiên vui mừng: “Ta đi chọn mấy cao thủ.”
Hắn chạy thẳng đi, Tạ Trung Lâm chỉ cảm thấy đau hết cả đầu, hắn nói với Thiệu Thanh Viễn: “Hạ Thiên chỉ là hơi nhanh nhảu một chút, nhưng hắn rất nghe lệnh, thân thủ cũng tốt. Ngươi mang hắn theo có lẽ sẽ giúp đỡ được cho ngươi.”
Đúng là Thiệu Thanh Viễn cũng đang thiếu người, thấy thế hắn chắp tay nói: “Đa tạ.”
Đợi Hạ Thiên chọn người xong, Thiệu Thanh Viễn dẫn theo Bạch Thất và đoàn người rời khỏi đại doanh Tây Nam, ra roi thúc ngựa chạy tới phủ Lạc Châu.
Mà cùng lúc đó, trong huyện nha huyện Tĩnh Bình, Cố Vân Đông vừa mới nhận được tin tức của Thiệu Thanh Viễn.
Tin tức được gửi đến đây từ hôm trước, trong thư chỉ nói chuyện ở đại doanh Tây Nam tiến triển rất thuận lợi, qua hai ngày nữa hắn sẽ trở về.
Tin còn chưa kịp nhắc tới chuyện bắt được Tuân tam cô nương.
Cố Vân Đông biết hắn không xảy ra chuyện gì thì cũng an tâm, cô đốt lá thư, Đồng Thủy Đào chạy tới nói: “Tiểu thư, Sầm Lan tới, hắn ta nói là tới thăm A Việt.”
Thái Việt xin nghỉ ốm đã vài ngày, thương thế của Sầm Lan đã hồi phục và trở lại huyện học, hắn đến thăm học sinh, cũng chuyện bình thường.