Chương 1542: Trương chưởng quầy tới
Cố Vân Đông không thích Sầm Lan vào huyện nha, người này chẳng phải người tốt gì, có quỷ mới biết hắn thật sự tới thăm Thái Việt, hay là có mục đích gì khác?
Hiện giờ phu quân cô không ở nhà, cô vẫn nên cẩn thận một chút.
Cho nên Cố Vân Đông trực tiếp nói với Đồng Thủy Đào nói: “Ngươi nói với hắn Thái Việt từ sau khi bị thương tâm trang u uất, ta cho người đưa hắn ra ngoại ô vẽ tranh giải sầu rồi, bây giờ không ở trong phủ.”
“Dạ vâng.” Đồng Thủy Đào vội vàng đồng ý, xoay người đi ra ngoài nói cho chân chạy vặt Lỗ Tiểu Quần một tiếng.
Sầm Lan đang ngồi ngoài sảnh uống trà, nghe Lỗ Tiểu Quần báo lại cũng chỉ cười cười, sau đó liền đứng dậy cáo từ.
Tuy nhiên hắn vừa bước ra ngoài thì nhìn thấy ngoài cửa huyện nha đậu một chiếc xe ngựa.
Xe ngựa nhìn rất sơ xài, bám đầy bụi bẩn lại không hề bắt mắt. Nhưng xe ngựa lại dừng ngay trước cửa phụ của huyện ha khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái.
Sầm Lan đi chậm lại, đi được một đoạn xa hắn dứt khoát dừng lại, đứng mua bánh nướng ở một sạp hàng cách đó không xa, quay đầu nhìn nhìn chiếc xe ngựa dừng trước cửa kia.
Một người nhanh chóng bước xuống khỏi xe ngựa, nhìn thấy hắn, hai mắt Sầm Lan bất giác híp lại.
Lỗ Tiểu Quần tiễn khách ra về nhìn bộ dạng dáo dác của Sầm Lan, không khỏi gãi gãi đầu. Rõ ràng Thái Việt thiếu gia đang ở trong phủ không hiểu sao phu nhân lại không cho Sầm tiên sinh tới thăm, việc phu tử trong huyện học đến thăm học sinh thì có vấn đề gì đâu.
Mà hiện giờ, Sầm tiên sinh lại cứ bồi hồi đứng trước huyện nha mãi không đi, thật là kỳ quái.
Không đợi hắn suy đoán sâu xa, người xuống từ chiếc xe ngựa đã đi đến trước mặt hắn chắp tay, đưa một miếng thẻ bài: “Vị tiểu ca này, làm phiền ngươi thông báo cho Thiệu đại nhân một tiếng, nói Trương chưởng quầy của y quán Huệ Dân phủ Lạc Châu có việc xin cầu kiến.”
Lỗ Tiểu Quần không quen biết hắn, nhưng sau khi hắn được huyện nha mua lại cộng thêm được Thích ma ma dạy dỗ trong một khoảng thời gian dài, hắn đã biết thân thế và bối cảnh đại nhân mình vô cùng khó lường, ngay cả y quán Huệ Dân cũng là của nhà Thiệu đại nhân.
Nghe nói đối phương là Trương chưởng quầy phủ Lạc Châu, Lỗ Tiểu Quần vội vàng bày ra tư thế mời vào: “Mời Trương chưởng quầy ngồi ở sảnh ngoài uống ly trà trước, để tiểu nhân đi bẩm báo.”
Trương chưởng quầy không nhúc nhích, ngược lại hắn quay đầu nhìn thoáng qua chiếc xe ngựa phía sau, trên mặt có chút chần chờ.
Lỗ Tiểu Quần hiểu rằng trong xe ngựa này còn có người, nhưng đối phương không tiện ra ngoài.
Không biết người này có thân phận gì nên hắn không thể tự mình làm chủ, vì thế hắn bỏ lại một câu: “Người chờ một lát.”
Sau đó hắn vội vàng chạy vào trong, động tác của hắn quá nhanh suýt chút nữa thì va phải Đồng Thủy Đào cũng đang chạy ra ngoài.
“Dừng lại, ngươi hớt ha hớt hải như vậy làm gì hả?” Đồng Thủy Đào quát lớn một tiếng.
Lỗ Tiểu Quần cuống quýt nói: “Thủy Đào tỷ, chưởng quầy phủ Lạc Châu đến, hắn nói có chuyện xin gặp đại nhân.”
“Trương chưởng quầy?”
Đồng Thủy Đào chưa từng gặp người này, nàng chỉ có thể trở về hỏi ý kiến của Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông kinh ngạc, lập tức nói: “Mau cho người vào.” Sao Trương chưởng quầy lại tới huyện Tĩnh Bình vào lúc này? Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Cô nói xong, lập tức đi vào nội thất thay quần áo gặp khách.
Ai ngờ đến lúc cô ra ngoài thì lại không thấy nha đầu Đồng Thủy Đào đâu.
Cố Vân Đông cho rằng nàng đi ra cửa gặp Trương chưởng quầy trước, nhưng đến khi cô ra cửa vẫn không thấy người đâu.
Ngoài cửa chỉ có Lỗ Tiểu Quần đang nói chuyện với Trương chưởng quầy, tạm thời Cố Vân Đông không rảnh để tìm nàng, cô đi liền hai ba bước đến trước mặt Trương chưởng quầy.
Người này vội vàng cung kính nói: “Phu nhân, thuộc hạ tới đây vì có chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo. Trong xe ngựa có người bị thương tạm thời không tiện lộ diện, có thể cho xe ngựa đi vào được không?” MAyy dich
Cố Vân Đông nhìn chiếc xe ngựa trước mặt, gật đầu, bảo người dỡ bỏ ngạch ngựa cho xe ngựa tiến vào.
Thiệu Toàn đứng cách đó không xa thấy thế, cũng lập tức lại đây hỗ trợ.
Cố Vân Đông nhân cơ hội hỏi Lỗ Tiểu Quần: “Thủy Đào đâu?”
“Bẩm phu nhân, tiểu nhân vừa nói với Thủy Đào tỷ tỷ là Sầm tiên sinh vẫn luôn loanh quanh ở cửa huyện nha không đi, còn cứ nhìn chằm chằm vào cửa chiếc xe ngựa này. Sau khi Trương chưởng quầy xuống xe, Sầm tiên sinh lại vội vàng bỏ chạy. Thủy Đào tỷ tỷ dặn tiểu nhân đi tiếp đónTrương chưởng quầy, tỷ ấy muốn đuổi theo người.”
Cố Vân Đông nhíu mày, Sầm Lan nhìn thấy Trương chưởng quầy đến thì vội vàng bỏ chạy?
Cô lo lắng Thủy Đào cứ thế đuổi theo sẽ xảy ra chuyện,
phân phó Thiệu Toàn cùng qua đi nhìn xem, rồi đưa Trương chưởng quầy vào huyện nha sân.
Nhưng lúc này Đồng Thủy Đào đuổi theo rất xa cũng không thấy được Sầm Lan, nàng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Vốn còn đang quanh quẩn trước cửa huyện nha, sao nhoáng một cái đã không thấy bóng dáng rồi? Chắc chắn là đang định làm chuyện xấu gì rồi.”
Đồng Thủy Đào rất tin vào trực giác của mình, tên Sầm Lan này tuyệt đối là nghẹn hỏng rồi.
Ngẫm nghĩ một lát, nàng chỉ có thể đi về phía huyện học.
Chờ nàng quay đầu rời đi, Sầm Lan đi ra từ con ngõ nhỏ cách đó không xa, đôi mắt hơi híp lại.
Quả nhiên, chuyện lần trước đã làm Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nảy sinh nghi ngờ đối với hắn.
Mặc dù hắn đã đẩy hiểm nghi lên đầu Chu phu tử và ở nhà dưỡng thương một khoảng thời gian dài không làm gì hết, nhưng bọn họ vẫn nghi ngờ hắn, một chút cũng không thiếu.
Như vậy xem ra, chắc chắn trong tối cũng đang có người quan sát hắn.
Sầm Lan mím môi, vừa cúi đầu đi về phía trước, vừa đảo mắt nhanh chóng suy nghĩ.
Cho đến đi đến đường cái trung tâm huyện Tĩnh Bình, hắn nhìn cửa thành ở phía xa, con ngươi hơi nheo lại.
Sầm Lan nhìn ngó xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng cách đó không xa.
Hắn lặng lẽ tới gần, không biết từ khi nào hắn đã cầm một cây đao nhỏ trong tay. Đột nhiên hắn giơ lên ‘bang’ một tiếng chém đứt dây cương nối với thùng xe, ngay sau đó hắn nhảy lên, túm chặt dây cương, lớn tiếng quát: “Giá……”
Người xung quanh đều kinh ngạc, chủ nhân xe ngựa thét chói tai: “A, ngươi làm gì thế? Xuống mau, đó là ngựa của ta, tên trộm kia đừng chạy.”
Bạch Ngột đang quan sát Sầm Lan sắc mặt đại biến, hắn nhìn xung quanh, thế nhưng không có lấy một con ngựa.
Hóa ra Sầm Lan đã có kế hoạch trộm ngựa.
Bạch Ngột nghiến răng, không nói hai lời đuổi theo.
Sầm Lan không quan tâm, hắn quay đầu liếc nhìn Bạch Ngột một cái, cười lạnh. Hai chân sao có thể đuổi kịp bốn chân được?
Vẫn luôn âm thầm nhìn chằm chằm hắn thì có ích lợi gì? Một khi hắn đã muốn trốn thì vẫn có thể trốn thôi.
Bạch Ngột đuổi theo một đoạn thì thấy một cửa hàng bán cung tên.
Đúng lúc cung tên treo trong cửa hàng cũng không tệ lắm, hắn tóm lấy một cái, nói với chưởng quầy đang hốt hoảng: “Lát nữa sẽ trả tiền cho ngươi.”
Sau đó liền cầm cung tiễn nhắm vào Sầm Lan, Sầm Lan quay đầu nhìn thấy hành động của Bạch Ngột, hắn thoáng nhíu mày lại.
Hắn dùng sức nắm chặt dây cương, không tiếp tục chạy thẳng về phía trước, con ngựa bắt đầu chạy vòng vèo, đâm vào sạp quán dọc đường, làm bá tánh ven đường mắng chửi không ngừng.
Cứ như vậy, Bạch Ngột khó mằ nhắm chuẩn được.
Nhưng hắn không thể chần chừ thêm nữa, nếu tiếp tục trì hoãn, hắn ta sẽ ra khỏi phạm vi bắn tên.
Bạch Ngột căng dây cung, khẽ cử động ngón tay ‘vèo’ một tiếng bắn về phía Sầm Lan.