Chương 1543: Đào Yển hỗ trợ
Mũi tên không bắn trúng Sầm Lan, Sầm Lan vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, con ngựa dưới thân đột nhiên hí vang, hai chân trước nhảy lên làm hắn suýt chút nữa không giữ được dây cương mà ngã xuống.
Sầm Lan thoáng quay đầu lại, mới phát hiện hóa ra mũi tên bắn trúng mông con ngựa, làm nó đau đớn không chịu khống chế.
Máu trong lòng bàn tay Sầm Lan ứa ra, nhưng hắn không dám thả lỏng dù chỉ một chút.
Con ngựa tiếp đất bằng hai chân trước, nó không nghe the theo sai xử bắt đầu chạy loạn. Nhìn thấy phía trước có một con ngõ nhỏ, trực tiếp rẽ ngoặt vào, khoảng cách với cửa thành lại càng ngày càng xa.
Sắc mặt Bạch Ngột đại biến, sợ con ngựa chạy loạn sẽ làm bá tánh trên đường bị thương.
Hắn đuổi theo, đúng lúc này phía sau vang lên tiếng vó ngựa kêu ‘lộc cộc’.
Một con đuổi theo ngay phía sau, người trên ngựa dồn dập nói: “Lên ngựa đi.”
Bạch Ngột ngẩng đầu lên, thế mà lại là Đào công tử.
Đào Yển nhảy xuống, đưa ngựa của mình cho hắn: “Mau đuổi theo.”
“Đa tạ.” Bạch Ngột xoay người đi lên, vung dây cương đuổi theo.
Đào Yển thở ra một hơi, hắn chưa từng gặp Bạch Ngột cũng không quen biết hắn. Nhưng hắn đã từng gặp Sầm Lan, cũng biết hai người Thiệu Thanh Viễn đang phái người theo dõi hắn ta.
Vừa rồi hắn ở trên lầu hai tửu lâu ngắm nhìn đường cái, hắn còn đang cảm khái Thiệu Thanh Viễn vừa mới tới không bao lâu đã làm huyện Tĩnh Bình bừng bừng sức sống không ngừng nỗ lực phát triển. Sau đó từ xa hắn thấy hai người này một chạy một đuổi, Sầm Lan ở phía trước cưỡi ngựa thẳng đến cửa thành.
Đào Yển nhanh chóng quyết định đi xuống lầu, hỏi mã phu ở tửu lâu hậu viện mua một con ngựa rồi vội vàng đuổi theo.
Chỉ mong có thể giúp đỡ.
Đào Yển thở ra một hơi, quay đầu bá tánh trên đường, bắt đầu ngoan ngoãn giải quyết hậu quả.
Dù sao hắn cũng là Đào gia tam thiếu gia, vào nam ra bắc trên người có một loại khí chất có thể ổn định nhân tâm, xử lý mọi việc đâu ra đấy.
Đào Yển bắt tay vào giúp đỡ nâng những người bị thương đến y quán gần đó, tiền thuốc men do hắn bỏ ra.
Tổn thất của mấy người bán hàng, hắn cũng bồi thường tiền cho họ. Những ngày vốn còn cho rằng chỉ có thể đổ tại bản thân xui xẻo, ai biết tự nhiên lại có người ra tay rộng rãi, nhất thời bọn họ cảm thấy vô cùng cảm kích.
Đào Yển chỉ xua xua tay, cười nói: “Muốn cảm ơn thì cảm ơn Huyện thái gia đi, tiền bồi thường này trở về ta sẽ tìm Thiệu đại nhân đòi lại.”
Mọi người: “……”
Nhất thời thế nhưng không biết trước mắt vị công tử này rốt cuộc là đang nói đùa hay là nghiêm túc, bạc này rốt cuộc có nên nhận hay không đây.
Đào Yển nở nụ cười, tiếp tục bận rộn.
May mắn đây là giữa đường cái, bởi vì đường phố rộng mở, ngày thường xe bò xe ngựa qua lại cũng nhiều, cho nên đa số mọi người vì an toán cũng sẽ không đứng giữa đường cái.
Bởi vậy tổn thất cũng không lớn, không biết con phố phía sau bọn họ có đông người hay không……
Đào Yển có chút lo lắng.
Bạch Ngột cũng lo lắng cho nên hắn chạy như bay, chạy ra khỏi con ngõ nhỏ, thấy con ngựa Sầm Lan cưỡi đã được hắn làm làm bình tĩnh lại.
Nhưng lúc này hắn cách cửa thành có chút xa, Sầm Lan muốn quay đầu ngựa lại, kết quả lại thấy Bạch Ngột đuổi sát phía sau, hắn chỉ có thể chửi thầm một tiếng, tiếp tục chạy về phía trước.
Con phố này tương đối yên tĩnh, khu vực này xem như con phố thi họa. Người đến đây phần lớn là để mua tranh chữ, đồ cổ, thư tịch hoặc là vật trang trí, thuộc về loại địa phương tương đối ưu nhã, ít bá tánh bình thường, cũng không có sạp hàng gì mấy.
Bạch Ngột không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng mà ngay sau đó, hắn liền nhìn đến phía trước đột nhiên có một đám người đứng ở giữa đường, tựa hồ như đang tranh luận gì đó.
Sầm Lan cũng nhìn thấy, hắn và Bạch Ngột không giống nhau, khi nhìn thấy đám người này trong mắt hắn lại hiện lên một tia vui sướng.
Hắn hét lớn về phía đám người kia: “Phạm Ỷ Lâm, Phương Sùng Tuấn, mau giúp tiên sinh chặn người phía sau lại, hắn muốn làm hại Thiệu đại nhân, ta muốn đi báo tin.”
Đám người Phạm Ỷ Lâm vừa quay đầu lại, liền nhìn đến một con ngựa lao nhanh về phía mình.
Mọi người đều là người nhanh tay lẹ mắt, lập tức nhảy nhảy, lăn lăn, chạy chạy, toàn bộ lui sang một bên chặn đường Sầm Lan.
Sầm Lan vừa đi qua, đám người Phạm Ỷ Lâm nhớ lại những gì hắn vừa nói, lập tức lớn tiếng nói: “Tiên sinh yên tâm, cứ giao nơi này cho chúng ta.”
Dứt lời, những người này cũng không màng đến cuộc tranh cãi vừa rồi, đồng loạt nhất nhất trí ngăn cản Bạch Ngột, có người còn vơ lấy gậy gộc ở bên cạnh, đứng thẳng tắp chắn trước mặt muốn chắn hắn lại.
Bạch Ngột đại biến, hắn không thể nào không màng đến an nguy của những học sinh đó mà cứ cưỡi ngựa vượt qua được.
Có điều băn khoăn nên tốc độ của Bạch Ngột không khỏi chậm lại.
Hắn không có biện pháp, đành phải làm lơ những học sinh đang muốn kéo hắn xuống, tiếp tục cầm lấy cung tiễn nhắm vào sau lưng Sầm Lan.
Sầm Lan hừ lạnh một tiếng, đúng lúc nhìn thấy Triệu Cảnh ở bên cạnh, hắn không nói hai lời lập tức vươn tay về phía hắn: “Triệu Cảnh, mau lên đây.”
Triệu Cảnh vốn đang ở một cửa tiệm khác, hắn vừa ra ngoài đang định đi tới chỗ mấy người Phạm Ỷ Lâm thì nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Lúc Sầm Lan vươn tay ra, Triệu Cảnh gần như là giơ tay theo bản năng, sau đó đã bị Sầm Lan cấp kéo lên lưng ngựa, chắn phía sau lưng hắn.
Bạch Ngột thấy thế đành phải từ bỏ ý định bắn tên.
Hắn không thể bắn vào ngựa nữa, nếu con ngựa mất khống chế sẽ lại làm bá tánh tren đường bị thương. Nhưng bây giờ có Triệu Cảnh ngồi sau lưng nên hắn cũng không thể bắn Sầm Lan.
Bạch Ngột có chút bất lực, chỉ có thể giải thích với đám người Phạm Ỷ Lâm trước. MAyy dich
Sầm Lan ở bên kia âm thầm thở ra một hơi, hắn tăng tốc rẽ vào một khúc ngoặt, đổi hướng chạy về phía cổng thành.
Triệu Cảnh ngồi ở sau lưng hắn, tò mò hỏi: “Sầm tiên sinh, có chuyện gì thế? Người kia là ai, tại sao hắn lại đuổi theo ngươi? Bây giờ chúng ta đi đâu thế?”
“Người nọ là kẻ thù của Thiệu đại nhân, lần này hắn ẩn nấp trong huyện Tĩnh Bình định âm mưu hãm hại Thiệu đại nhân. Ta phải nhanh chóng đến huyện nha bẩm báo cho đại nhân.”
Triệu Cảnh như suy nghĩ gì đó: “Phải không? Nhưng đây đâu phải là đường đến huyện nha.”
“Thiệu đại nhân không ở trong thành, người đã đến thăm Thái Việt nhiều ngày, chắc cũng đoán được mà.”
Triệu Cảnh gật đầu: “Hình như vậy.”
Sầm Lan cưỡi ngựa, mắt thấy sắp đến cửa thành, mà Bạch Ngột cũng không có đuổi theo phía sau.
Nên Triệu Cảnh cũng không còn tác dụng gì nữa.
Sầm Lan nheo mắt, định ném Triệu Cảnh xuống.
Nhưng mà ngay sau đó, cổ hắn đột nhiên đau nhói, máu tươi ào ào chảy ra, làm người hắn căng cứng.
Sầm Lan không dám tin hơi xoay đầu, đối diện hắn chính là đôi mắt bàng hoàng và sợ hãi của Triệu Cảnh.
Tuy hắn hoảng loạn, nhưng vẫn không chút do dự rút cây trâm ra, đâm mạnh vào cổ hắn ta một lần nữa.
Một cái, hai cái, ba cái.
Sầm Lan há miệng thở dốc, phun ra một ngụm máu.
Trong tay hắn ta có chủy thủ, hắn ta muốn quay lại đâm Triệu Cảnh một đao, nhưng vị trí này của hắn không thể trực tiếp lấy tính mạng của Triệu Cảnh. Nhưng Sầm Lan vẫn dùng hết một tia sức lực cuối cùng, hung hăng đâm vào đùi hắn.
Triệu Cảnh đau đớn kêu một tiếng, cây trâm trong tay cũng rơi xuống đất.
Cũng may, cuối cùng Sầm Lan cũng chết sau khi bị đâm liên tục mấy nhát.