Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1544 - Chương 1544. Thiệu Song Thủ Vệ

Chương 1544. Thiệu Song thủ vệ Chương 1544. Thiệu Song thủ vệ

Chương 1544: Thiệu Song thủ vệ

Sầm Lan không còn hơi thở, có ở trên ngựa cũng không chống đỡ nổi, con ngựa chạy hai bước, hắn trực tiếp ngã xuống.

Triệu Cảnh chịu đựng cơn đau ở trên đùi, vội vàng kiềm dây cương lại.

Chỉ là hắn không tí sức lực nào. Đây là lần đầu tiên hắn giết người, lại còn là giết phu tử mình. Bây giờ đầu óc hắn đang trống rỗng tay chân cũng vô lực.

Cũng may là con ngựa đã chạy chậm dần, phía sau truyền đến tiếng bước chân, giúp đỡ hắn kéo con ngựa lại.

Triệu Cảnh thở hắt ra một hơi, quay đầu nhìn về phía Đồng Thủy Đào đang kiềm chặt ngựa lại, hắn nở một nụ cười yếu ớt: “Thủy Đào tỷ.” MAyy dich

Đồng Thủy Đào vội vàng đỡ hắn xuống xe ngựa, thấy hắn trên đùi hắn toàn là máu, nàng nhíu chặt mày: “Sao thế? Ngoại trừ đùi hắn có còn làm ngươi bị thương ở đâu không?”

Triệu Cảnh lắc đầu: “Không, không có việc gì, lần đầu tiên ta làm loại chuyện này. Ta sợ, bây giờ ta không thể bình thường lại được.” Cũng không cảm nhận được đau đớn.

Hắn liếc nhìn Sầm Lan đang nằm trên mặt đất, trong lòng có cực kỳ khó chịu: “Sầm, Sầm tiên sinh thật sự không phải người tốt sao?”

“Đương nhiên, hắn là loạn thần tặc tử, vì làm quan, cấu kết với người ta mưu đồ bất chính. Ngươi yên tâm, loại người này có chết một trăm lần cũng không đáng tiếc. Ngươi chẳng những không làm sai mà còn có công nữa. Hơn nữa, vừa rồi là ta bảo ngươi giết người, ta sẽ nói rõ ràng với phu nhân”

Đồng Thủy Đào sợ hắn để lại bóng ma tâm lý, nên vội vàng trấn an hắn.

Ban đầu nàng muốn đến huyện học tìm Sầm Lan, nhưng đi được nửa đường nàng đột nhiên nhớ ra hôm nay huyện học nghỉ hưu mộc, Sầm Lan hẳn là sẽ không đến đó, rất có khả năng là hắn sẽ về nhà.

Đồng Thủy Đào liền lại đi về phía nhà hắn, đi đến phố này lại nghe được tiếng cãi cọ ồn ào.

Nàng đuổi ra thì đúng lúc nhìn thấy Sầm Lan cưỡi ngựa kéo Triệu Cảnh lên lưng ngựa, mà Bạch Ngột thì bị những học sinh đó cuốn lấy.

Đồng Thủy Đào lập tức đi đường tắt đuổi theo, định sẽ chặn đầu hắn.

Nhưng hai cái chân của nàng, có muốn đuổi cũng đuổi không kịp.

Đúng Triệu Cảnh quay đầu lại nhìn đến nàng, hắn định hét gọi nàng, Đồng Thủy Đào nhanh chóng ra hiệu cho hắn im lặng, rồi lại chỉ vào Sầm Lan, cắt cổ.

Ừm…… Đồng Thủy Đào chỉ đơn thuần muốn nói cho Triệu Cảnh, Sầm Lan là người xấu, để hắn giữ người lại, rồi cô sẽ lập tức đi cứu hắn.

Ai biết Triệu Cảnh lại thẳng tay giết người, ừm…… Rất quyết đoán.

Nàng vỗ vỗ bả vai Triệu Cảnh: “Không cần sợ, ta đưa ngươi về trị thương trước, chuyện còn lại sẽ có người xử lý.”

Triệu Cảnh nuốt nước miếng, khẽ gật đầu: “Tốt, tốt.”

Nói xong, ngẩng đầu lên vừa vặn nhìn thấy Thiệu Toàn kéo Sầm Lan đã chết đến.

Đồng Thủy Đào liếc mắt nhìn Sầm Lan: “Thiệu Toàn, nơi này giao cho ngươi, ta phải về nói với tiểu thư một tiếng.”

“Đi thôi.”

Đúng lúc, cuối cùng Bạch Ngột cũng đã thoát thân, cưỡi ngựa lại đây.

Con ngựa bị thương của Sầm Lan cảm xúc vô cùng bất ổn, Đồng Thủy Đào không dám mạo hiểm, cho nên nàng trực tiếp dẫn Triệu Cảnh leo lên con ngựa của Bạch Ngột.

Về phầm đám người Phạm Ỷ Lâm lo lắng chạy theo thì giao lại cho Thiệu Toàn đi giải thích.

Cũng may Doãn bộ đầu nhận được tin tức cũng dẫn theo một đám bộ khoái lại đây, bá tánh tránh trong nhà cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Đồng Thủy Đào dẫn Triệu Cảnh trở lại huyện nha, nàng nhanh chóng bảo Cao Tử đang nghỉ ngơi ở nhà ra giúp hắn băng bó.

Thái Việt nghe được tin tức, vội vã chạy tới xem Triệu Cảnh.

Người này mới vừa trải qua cảnh tượng kích thích như thế, cộng thêm mất máu quá nhiều, lúc này sắc mặt đã tái mét.

Đồng Thủy Đào để cho hai người trò chuyện, còn mình thì đi tìm Cố Vân Đông.

Tới nhà chính, nàng mới phát hiện ngoài hành lang là Thiệu Song người vừa mới khỏi bệnh đang thủ vệ.

Đồng Thủy Đào thấp giọng hỏi: “Tiểu thư ở bên trong sao?”

“Ở.” Thiệu Song hơi né người ra, để nàng đi vào.

Đồng Thủy Đào nhẹ nhàng mở cửa ra, sau đó nàng phát hiện Cố Vân Đông đang nói chuyện với Trương chưởng quầy, sắc mặt cô vô cùng khó coi.

Mà trên chiếc giường bên cạnh bọn họ, có một đứa bé khoảng mười mấy tuổi mặt mũi tái nhợt đang nằm trên đó.

Nghe thấy tiếng động, Cố Vân Đông quay đầu lại liếc nhìn Đồng Thủy Đào một cái, ngay sau đó lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục hỏi Trương chưởng quầy: “Khoảng bao lâu nữa con bé tỉnh lại?”

Trương chưởng quầy thở dài: “Thật ra vốn dĩ chỉ còn thở thoi thóp, nên đứa bé này không thích hợp lặn lội đường xa, huống hồ còn là gấp gáp lên đường như vậy. Chỉ là nàng nhất định phải gặp mặt nhị thiếu gia, nói nhà họ Dư có đại oan. Ta không có cách nào khác đành phải đưa nàng đến đây.”

Hắn nói xong, lắc đầu: “Chỉ là quãng đường từ phủ Lạc Châu đến huyện Tĩnh Bình không ngắn, trên đường xóc nảy không tránh khỏi miệng vết thương bị nứt, thậm chí bây giờ còn có xu hướng chuyển biến xấu. Có thể tỉnh lại hay không còn phải dựa vào chính nàng.”

Cố Vân Đông nhíu chặt mày: “Lúc nàng tỉnh táo có nói chi tiết với ngươi chuyện nhà Dư thông phán không?”

Trương chưởng quầy cười khổ: “Thật ra ta có hỏi, chỉ là nàng không chịu nói. Nói là càng ít người biết càng tốt, nếu là nói cho ta, là làm hại ta. Nàng muốn tự mình nói cho nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân.”

Cố Vân Đông day thái dương, xem ra chỉ có thể chờ đứa nhỏ này tỉnh lại mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tại sao người nhà Dư thông phá lại bị giết hết.

Cô chỉ có thể nhờ Trương chưởng quầy chăm sóc nàng, tận lực đừng làm bệnh tình của nàng nặng thêm.

Ngay sau đó cô đứng dậy đi đến cạnh cửa, nhìn về phía Đồng Thủy Đào, kéo người ra cửa sau, rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Đồng Thủy Đào mới kể lại chuyện vừa rồi một lần: “Tiểu thư, ban đầu chúng ta cũng không định đối phó Sầm Lan, nhưng sau khi hắn thấy Trương chưởng quầy xuống xe thì lập tức lặng lẽ trộm ngựa muốn ra khỏi thành, nên chúng ta……”

Cố Vân Đông xua xua tay: “Không có việc gì, ta đã sớm muốn bắt Sầm Lan rồi, chỉ là bên phía phu quân vẫn chưa có tin tức nên ta không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đến mức này rồi, người đã chết cũng chẳng có biện pháp nào.”

“Hắn nên chết sớm.” Đồng Thủy Đào hừ lạnh một tiếng.

Cố Vân Đông mím môi trầm mặc một lát, rồi nói với nàng: “Sầm Lan đã chết, nhất định bên phía Thu Vinh sẽ nhận được tin tức. Ngươi lập tức đi báo cho Thiệu Văn Thiệu Võ, bắt Thu Vinh ngay đi.”

Thu Vinh chính là người lúc trước rời khỏi huyện Tĩnh Bình đến báo tin cho tiểu binh ở quân doanh. Lúc ấy hắn đến báo tin xong lại vờ như không có chuyện gì mà trở về huyện Tĩnh Bình.

Thiệu Võ vẫn luôn đi theo liên tục nhìn chằm chằm hắn, vì để ngừa vạn nhất, Thiệu Văn cũng đang âm thầm theo dõi.

Sầm Lan dây ra động tĩnh lớn như vậy, có lẽ Thu Vinh cũng sẽ phát giác ra chuyện này.

Đồng Thủy Đào vội vàng đồng ý: “Ta lập tức đi thông báo.”

“Còn có, nhớ phải trấn an bá tánh bị thương trên đường, đưa tất cả mọi ngưới đến y quán, chúng ta sẽ chi trả tiền thuốc men. Thống kê tổn thất những sạp hàng bị hư hại, nên bồi thường thì bồi thường. Bây giờ chúng ta không đủ nhân lực, nếu Đào công tử hỗ trợ, ngươi giúp ta cảm tạ hắn, sau khi điều tra vụ này, chúng ta lại báo đáp.”

“Vâng.”

Cố Vân Đông tạm thời không thể rời đi, không biết khi nào đứa bé ở trong phòng sẽ tỉnh lại, những việc này tạm thời chỉ có thể làm phiền Đào Yển.

Cô thở ra một hơi, lại lo lắng liếc nhìn cửa phòng một cái, lại quay qua nói với Thiệu Song: “Ngươi để mắt đến bên này, có chuyện gì thì cho người đến báo cho ta trước tiên. Trương chưởng quầy đi đường cũng mệt mỏi, bảo người đưa chút thức ăn và nước trà lại đây.”

Bình Luận (0)
Comment