Chương 1545: Giống như những gì ngươi hiểu
Thấy Thiệu Song đồng ý, Cố Vân Đông mới xoay người: "Ta đi xem Triệu Cảnh."
Triệu Cảnh giết người, đối phương lại là Sầm tiên sinh ngày thường hay dạy bảo bọn họ, có quan hệ rất tốt. Kích thích này khá lớn, đến nỗi khi Triệu Cảnh đã đến huyện nha hắn vẫn thấy toàn thân lạnh như băng, tinh thần mãi vẫn chưa phục hồi.
Cũng may là có Thái Việt và Cao Tử ở đó. Dù tuổi còn nhỏ nhưng Thái Việt đã trải qua không ít chuyện, từng thấy tận mắt cảnh bà của mình bị sát hại, hắn hiểu rất rõ nỗi sợ này Triệu Cảnh. Thế nên hiện tại, Thái Việt đang vô cùng kiên nhẫn trấn an hắn.
Cao Tử thì thân đã trải qua trăm ngàn trận đánh rồi, lớn lên tại đảo Lâm Tầm từ lúc nhỏ, hắn đã gặp được nhiều việc hơn.
Hai người cùng nhau an ủi, cuối cùng Triệu Cảnh cũng tỉnh táo lại.
Đến khi Cố Vân Đông tới, vừa lúc cô nghe được Cao Tử đang kể lại chuyện Lỗ vương ép vua thoái vị sinh động như thật: “...Lỗ vương biết rõ sư phụ và sư mẫu uy hiếp đến ông ta, đêm hôm ấy, Lỗ Vương phái rất nhiều cao thủ đến tận nhà đánh giết. Ôi chao, ngươi sẽ không thể tưởng tượng được đâu, đúng là gió tanh mưa máu, máu chảy thành sông đấy. Dư bá canh cổng bị một con dao bầu chém thẳng vào phần lưng, máu chảy ồ ạt, ngã ngay xuống đất ngất đi. Ta và Đại sư huynh cách đó không xa, muốn đến cứu người, nhưng lúc ấy đao quang kiếm ảnh đấy, nếu có gì sơ suất cả mạng nhỏ cũng không thể giữ được."
Cao Tử kể lại nghe vô cùng kinh tâm động phách, đến cả Thái Việt cũng bị hấp dẫn chăm chú lắng nghe, Triệu Cảnh nghe mà lòng cũng thấp thỏm không yên.
Những chuyện này đã sớm không phải là bí mật gì, cũng đã được người kể chuyện biên soạn lại thành nhiều phiên bản kể ra, Cao Tử kể như thế không hề có vấn đề.
"Sau đó không còn cách nào khác, nếu không cứu, Dư bá sẽ mất mạng. Vì vậy bọn ta đã trấn an Tam sư muội Tứ sư đệ, bảo cả hai ở yên trong phòng đừng ra ngoài, sau đó bọn ta liền đi cứu người. Cũng may là cứu kịp thời, Dư bá không sao, không bị mất máu quá nhiều. Sau đấy bọn ta vẫn ở trong sân tìm kiếm cơ hội, vác hộ vệ bị thương ở quý phủ quay về cầm máu băng bó. Trận ám sát này, giằng co suốt cả đêm, sau khi kết thúc, ta phải ngủ hai ngày hai đêm mới hồi lại sức."
Cao Tử vừa nói vừa băng bó cho Triệu Cảnh, băng bó kỹ rồi, hắn bèn cười, nói tiếp: "Cho nên, giờ ngươi cứ nghỉ ngơi thật tốt đi, ngủ qua một đêm sẽ không có việc gì nữa. Tương lai ngươi còn phải thi lấy công danh, sau này làm quan, chắc chắn sẽ gặp được rất nhiều chuyện phiêu lưu mạo hiểm kích thích, giờ quen dần là vừa."
Triệu Cảnh nghe xong mấy lời cuối cùng của Cao Tử, chỉ thấy dở khóc dở cười, nhưng đúng là hiện tại hắn đã thấy nhẹ nhõm hơn, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
"Cảm ơn các ngươi, ta thấy tốt hơn rồi. Chỉ có điều hiện giờ ta không ngủ được, Cao Tử, ngươi kể cho ta nghe thêm những chuyện ở kinh thành đi. Thiệu đại nhân và Cố phu tử còn làm thêm mấy chuyện lớn gì không, mau mau nói cho ta nghe thử."
Cố Vân Đông không còn gì để nói, lắc đầu, xem ra Triệu Cảnh chẳng những không có việc gì, lá gan của hắn cũng lớn hơn nhiều.
Cô ho nhẹ một tiếng, bước vào phòng.
"Thẩm thẩm."
"Sư mẫu."
"Cố phu tử."
Ba người đồng loạt nghiêng đầu lại nhìn, Cố Vân Đông thấy Triệu Cảnh muốn đứng lên, cô vội vàng bước đến ngăn lại: "Bị thương đừng cử động lung tung."
Lúc này Triệu Cảnh mới kịp phản ứng, đau đến mức hắn hút một ngụm khí lạnh, ngã về giường.
Thái Việt tránh sang một bên, để Cố Vân Đông ngồi cạnh giường.
Cố Vân Đông nhìn Triệu Cảnh: "Hiện giờ đúng là ngươi đã giúp chúng ta một việc lớn đấy."
Triệu Cảnh gãi đầu: "Phu tử, người đừng nói như thế. Kỳ thật hiện tại ta nhớ lại, ta thấy ta đã hiểu lầm ý của Thủy Đào tỷ, có lẽ tỷ ấy không muốn, không muốn ta. . . giết người. Ta đã gây họa."
"Không, ý của Thủy Đào giống như điều mà ngươi nghĩ. Nếu lúc đó ngươi không giết hắn, kẻ gặp chuyện không may có khả năng chính là ngươi đấy."
Triệu Cảnh thấy ánh mắt của Cố Vân Đông kiên định, ma xui quỷ khiến làm hắn gật đầu một cái: "Ta không gây ra họa lớn gì là tốt rồi."
Khựng lại một chút, hắn lại thấp giọng hỏi: "Phu tử, Sầm tiên sinh hắn, hắn thật sự là người xấu sao?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
Triệu Cảnh rũ mắt xuống suy tư, một hồi lâu hắn mới sắp xếp lại ý nghĩ, nói: "Học sinh nhớ, hai ngày trước phu tử đã nói với học sinh, bảo ta đề phòng cảnh giác, đừng ngây thơ tin tưởng người khác. Cho dù người nọ có là bạn học cùng trường, hay phu tử, đừng để bị người khác lợi dụng. Phu tử, lời khuyên của người lúc trước, kỳ thật chính là đang nhắc nhở ta, đúng không?"
Trong khoảng thời gian này Triệu Cảnh vẫn luôn cảm thấy rất kỳ quái, huyện nha luôn gặp chuyện không may, giống như có ai đó đang muốn đối phó với đại nhân và phu tử. Hắn muốn hỗ trợ, mấy ngày trước, thừa dịp đến đưa bút ký cho Thái Việt, hắn đã tìm Cố Vân Đông để hỏi vài câu.
Cố Vân Đông rất hiểu rõ bản tính của đám học trò Triệu Cảnh, nhưng cô cũng không ngờ Triệu Cảnh lại nhạy bén như thế.
Bọn cô để Thái Việt giả bệnh là vì không muốn hắn bị Sầm Lan lợi dụng, nhưng ở huyện học có nhiều học sinh như vậy, Sầm Lan gần với bọn họ như thế, rất khó có thể bảo đảm hắn ta sẽ không làm tổn thương đến mấy học sinh khác.
Cho nên, đúng thật là Cố Vân Đông cũng đã mịt mờ nhắc nhở Triệu Cảnh, chờ cho đến thời điểm kia, Triệu Cảnh cũng có thể chuẩn bị trước.
Trong tất cả học sinh ở huyện học, Triệu Cảnh là một trong những người cẩn trọng nhất.
Nhưng cô không ngờ, Triệu Cảnh lại cho cô một kinh hỉ lớn như thế.
Cố Vân Đông mỉm cười: "Đúng vậy, đúng là lúc đó ta đã nhắc nhở ngươi. Cho nên, bởi vì việc này nên ngươi mới quyết tâm động thủ với Sầm Lan, phải không?"
Triệu Cảnh gật đầu, mấy ngày nay hắn vẫn mãi suy xét, cân nhắc mọi thứ, ít nhiều cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
Nếu không, làm sao có thể có việc Đồng Thủy Đào chỉ làm một động tác, hắn liền cầm trâm đâm thẳng vào cổ Sầm Lan chứ?
Cũng may hôm nay là ngày nghỉ, hắn và mấy thư sinh khác đã hẹn nhau đi dạo và mua vài cuốn sách trên phố. Hơn nữa bởi vì gần đây nhị muội nhà hắn đang xem mắt, thành tích mấy tháng này của hắn lại không tệ, đạt được ít tiền thưởng nên khá dư dả, hắn cũng muốn mua một cây trâm vàng cho nhị muội làm đồ cưới, khi muội ấy xuất giá cũng vui mừng hơn một chút.
Vì thế hắn đã tách khỏi bọn người Phạm Ỷ Lâm, một mình đi vào cửa hàng trang sức, mua một cây trâm tinh xảo đi ra. Lại bị Sầm Lan cỡi ngựa suýt đụng trúng, trở thành mục tiêu của Sầm Lan.
Lúc ngồi trên lưng ngựa, Triệu Cảnh vẫn suy nghĩ về lời nói của Cố Vân Đông, đối với việc Sầm Lan đổi tuyến đường không đi huyện nha, hắn cũng đã hoài nghi. Đến lúc thấy được Đồng Thủy Đào ra hiệu, Triệu Cảnh đã xác định người này chắc chắn có liên quan đến việc nhà Thiệu đại nhân gặp chuyện không may.
Cho nên, hắn nắm chặt lấy vũ khí sắc bén duy nhất trong tay, cầm trâm đâm chết người kia.
Mấy người Cố Vân Đông nghe xong phân tích của hắn, đều cảm thấy rất khâm phục.
Cố Vân Đông giải thích: "Sầm Lan xem như là dư đảng của Lỗ vương, rất nhiều chuyện xảy ra ở huyện nha, đúng là có liên quan đến hắn. Bọn ta cũng âm thầm phái người theo dõi Sầm Lan, có lẽ hắn đã phát hiện, cho nên lần này mới sốt ruột cướp ngựa muốn ra khỏi thành, ở ngoài thành có đồng bọn của hắn."
Triệu Cảnh không ngờ còn có chuyện như vậy, dư đảng của Lỗ vương? ? ?
Đây chẳng phải là mưu nghịch tạo phản hay sao? Lúc này hắn vỗ vỗ ngực, may mà hắn nhanh tay. Nếu không để cho Sầm Lan đào tẩu rồi, hậu quả không thể lường được.
Cố Vân Đông lại mỉm cười: "Mấy việc còn lại cứ giao cho bọn ta, ngươi bị thương cứ nghỉ ngơi thật tốt, không nên lộn xộn. Sầm Lan là tiên sinh ở huyện học, xảy ra chuyện thế này, huyện học chắc sẽ cho nghỉ học vài ngày. Về phía cha mẹ ngươi, ta sẽ phái người nói cho họ biết, tránh việc họ nghe mấy lời đồn đãi gì đó, lo lắng cho ngươi."