Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1546 - Chương 1546. Đứa Trẻ Kia Đã Tỉnh Lại

Chương 1546. Đứa trẻ kia đã tỉnh lại Chương 1546. Đứa trẻ kia đã tỉnh lại

Chương 1546: Đứa trẻ kia đã tỉnh lại

Cố Vân Đông và Triệu Cảnh nói thêm một lát rồi cô rời đi, hiện giờ trên phố xảy ra chuyện lớn như thế, Huyện thái gia Thiệu Thanh Viễn lại không ở đây, những việc còn lại, cô chỉ có thể tự mình xử lý.

Cũng may tuy cô là nữ, nhưng còn có thân phận quận chúa, ở huyện Tĩnh Bình này, cũng đã đủ dùng.

Đoàn Khiêm tới, thấy Cố Vấn Đông không sao bèn thở phào một hơi: "Ta nghe nói huyện nha xảy ra chuyện nên sang đây xem xem có giúp đỡ được việc gì không."

"Huynh đã giúp rất nhiều rồi, những hộ vệ kia của huynh hiện giờ có hơn phân nửa là được phái đến trông coi xung quanh huyện nha."

Tuy là nói như thế, nhưng Cố Vân Đông vẫn không hề khách khí nhờ hắn hỗ trợ.

Sau đó cô lại tìm Tiết Vinh, Hồng chủ bộ, Doãn đầu mục đi bắt người, truyền cả đống mệnh lệnh xuống.

Địa vị của Cố Vân Đông ở huyện nha không hề thua kém gì so với Thiệu Thanh Viễn, những người kia đã sớm tâm phục khẩu phục, gần như không hề có ai dị nghị, tất cả lập tức đi chấp hành.

Toàn bộ huyện nha đều bận rộn, Cố Vân Đông cũng không nhàn rỗi, cô luôn chú ý đến tình huống bên phía Trương chưởng quỹ. Đáng tiếc, đứa bé kia vẫn chưa tỉnh.

Đến lúc chạng vạng tối, Thiệu Văn Thiệu Võ đã trở về, đồng thời cũng mang theo Thu Vinh không tự sát thành công quay lại.

Nhìn kẻ đang hấp hối kia, Cố Vân Đông cười lạnh một tiếng, bảo bọn họ nhốt người vào đại lao trước."Có thể moi được bao nhiêu tin tức từ trong miệng hắn ra thì cứ moi. Nếu không thể…"

Cố Vân Đông không nói tiếp, dù sao cuối cùng thì hắn ta cũng chạy không thoát một chữ chết.

Thiệu Văn dẫn người đi rồi, Cố Vân Đông lại đột nhiên nói: "Đúng rồi, tiện thể hỏi hắn, lúc trước khi hắn làm tâm phúc của Đào lão gia ở Đào gia, công thức nấu rượu kia hiện tại ở đâu. Đào Yển giúp chúng ta nhiều như vậy, cũng không thể để hắn bận rộn không công."

Thiệu Văn đồng ý rồi dẫn người đi.

Lúc này Cố Vân Đông mới thở ra một hơi, sau khi đến chỗ Trương chưởng quỹ nhìn thoáng qua, cô bèn trở về phòng.

Cả ngày nay Trì Trì không thấy mẹ, vừa thấy Cố Vân Đông cậu nhóc đã nhanh chóng chạy đến, ôm lấy đùi cô: "Mẹ, mẹ mau tới đây, ma ma nói mẹ mệt mỏi, Trì Trì xoa bóp cho mẹ."

Cố Vân Đông nhìn Thích ma ma, bà ấy thấp giọng nói: "Tiểu thiếu gia nhiều lần hỏi đến người, ta bèn nói phu nhân bận rộn mỏi mệt, đến thời gian ăn cơm cũng không có. Tiểu thiếu gia nghe xong đau lòng, đồ ăn vặt cũng chừa lại để dành đợi người trở về ăn chung."

Cố Vân Đông bế cậu nhóc lên bằng một tay: "Con đúng là áo bông tri kỉ của mẹ ah."

Trì Trì khẽ nghiêng đầu: "Áo tri kỉ? Trì Trì ấm áp."

"Đúng, con ấm áp nhất." Cố Vân Đông nói xong, ôm cậu nhóc ngồi xuống giường.

Cậu nhóc lập tức cởi giầy leo lên giường, sau đó đứng ở sau lưng Cố Vân Đông, bắt đầu đấm lưng cho cô.

Cố Vân Đông bị dáng vẻ dễ thương làm cho tan chảy, cô vô cùng hưởng thụ nhắm hai mắt lại.

Thích ma ma bưng cơm tối tới, Cố Vân Đông vừa ăn vừa nhìn con trai cầm lấy muỗng nhỏ, thổi thổi tự mình múc cơm, cơm dính hết mặt mũi, thế nhưng cậu nhóc vẫn cười ngây ngô, thấy mình vô cùng giỏi giang.

Thấy trời đã tối thế này, mỏi mệt bực bội trong lòng Cố Vân Đông cũng đã tan biến sạch.

Chuyện xảy ra vào ban ngày, tuy gây ra huyên náo rất lớn, lời đồn cũng truyền xôn xao trên phố, nhưng may mà xử lý kịp thời, rất nhanh đã lắng xuống.

Chờ đến ngày hôm sau, khi Đoàn Khiêm phái người thông báo rõ mọi việc, việc tử vong của Sầm Lan đã trở thành một phiên bản hoàn toàn khác.

Sáng nay Cố Vân Đông mới biết đến tin này, cuối cùng cô cũng an tâm.

Đúng lúc này, Thiệu Song đến nói, đứa trẻ hôn mê kia đã tỉnh lại rồi.

Cố Vân Đông vừa ăn hai muỗng cháo, nghe thấy thế bèn đặt chén xuống, cũng chẳng quan tâm ăn uống nữa, cô nhanh chóng đi đến phòng của Trương chưởng quỹ.

Trương chưởng quỹ đang bắt mạch cho đứa bé kia, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

Bước chân của Cố Vân Đông không khỏi nhẹ lại, đến gần rồi, cô mới thấp giọng hỏi: "Cô bé ấy thế nào rồi?"

"Đã không có việc gì, ý chí muốn sống sót của đứa trẻ này rất mãnh liệt, hơn nữa thuốc dùng đều là loại tốt, xem như đã qua được cửa ải này. Chẳng qua hiện giờ đứa trẻ này cần phải tĩnh dưỡng thêm, không chịu được xóc nảy mệt nhọc."

Cố Vân Đông gật đầu: "Không vội, nếu đã đến nơi đây, chờ vết thương ổn định rồi nói sau."

Trong lúc nói chuyện, Cố Vân Đông nhìn về sắc mặt tái nhợt như cũ của đứa trẻ kia.

Đứa bé mười mấy tuổi, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, tuổi đó hiểu chuyện cũng đã hiểu chuyện.

Như Dư Vi Ninh trước mặt, cũng bị hoàn cảnh bức bách mà hiểu chuyện. Gia đình gặp biến cố lớn, phảng phất như trong vòng một đêm cô bé đã là người trưởng thành rồi.

Ánh mắt nàng nhìn về phía Cố Vân Đông cũng tràn đầy cảm giác tang thương.

Cố Vân Đông ngồi trên ghế bên cạnh giường, cô thấp giọng hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

Dư Vi Ninh chăm chú đánh giá Cố Vân Đông rất lâu, lúc sau nàng mới khàn giọng hỏi: "Ngài đúng, đúng là Vĩnh Gia quận chúa sao?"

"Đúng vậy"

Dư Vi Ninh nhìn thoáng qua Trương chưởng quỹ, lại nhìn về phía cô, hỏi: "Thiệu đại nhân đâu?"

"Chàng ấy không ở đây, nếu ngươi có chuyện gì, có thể nói với ta. Nếu ngươi không tin thân phận của ta, ta cũng có thể chứng minh cho ngươi xem."

Dư Vi Ninh: "Không cần, ta đã thấy bức họa của ngài, ta biết ngài, ngài là Vĩnh Gia quận chúa."

Nàng ấy nói xong, mím môi: "Ta có thê nói chuyện riêng với ngài không?"

Cố Vân Đông không khỏi nhìn về phía Trương chưởng quỹ, đối phương lập tức đứng lên, đưa tay vỗ cái lưng vài cái: "Ta ra ngoài hoạt động một chút, thư giãn gân cốt, hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm ah."

Hắn cười cười quay người đi ra khỏi cửa phòng, trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng chỉ còn lại hai người các cô.

Cố Vân Đông thấy môi nàng ấy nứt nẻ, cô cầm thìa đút cho nàng uống hai muỗng nước.

Dư Vi Ninh sửng sốt, không dám tin nhìn Cố Vân Đông: "Quận chúa, ngài. . ." Đường đường là quận chúa, lại tự mình đưa nước cho nàng?

Cố Vân Đông cười nói: "Uống vài ngụm nước ngươi sẽ thoải mái hơn một chút, nếu ngươi thấy khát cứ nói với ta, việc ăn uống ta vẫn có thể cung ứng được."

Dư Vi Ninh đột nhiên cảm thấy hốc mắt có hơi ướt át, nàng nhìn mặt Cố Vân Đông, sự bi thương uất ức bỗng tuôn trào trong lòng, nước mắt rơi xuống, chẳng thể khống chế được.

Nàng vội vàng lấy tay lau đi, bàn tay vừa đưa lên đã bị nắm chặt.

Cố Vân Đông nhíu mày không đồng ý: "Bây giờ ngươi không thể kích động, coi chừng miệng vết thương lại chuyển biến xấu. Mạng chỉ có một cái duy nhất, không biết yêu quý bản thân, không ai có thể cứu nổi."

Nói xong cô lấy khăn lau sạch nước mắt cho nàng ấy.

Cố Vân Đông không đi thẳng vào vấn đề, không hỏi nàng về việc diệt môn của nhà Dư thông phán, cho dù trong lòng cô cũng rất sốt ruột, nhưng cô cũng biết, lúc này Dư Vi Ninh cực kỳ yếu ớt.

Cô bé này tuổi còn nhỏ, lại tận mắt nhìn thấy cả nhà bị giết, người thân đều chết ngay trước mặt cô bé, sau khi thoát ra còn phải trốn chui trốn lủi. Rõ ràng thân mang trọng thương lại vẫn chừa lại một hơi chạy đến huyện Tĩnh Bình, muốn nói chân tướng cho bọn cô biết.

Có thể thấy áp lực tinh thần và áp lực thân thể của cô bé này nặng đến mức nào.

Nhưng Dư Vi Ninh chỉ khẽ hít mũi, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, nói: "Quận chúa, ta là con gái nhà Dư thông phán ở phủ Lạc Châu, ta tên Dư Vi Ninh."

"Ta biết." Cố Vân Đông gật đầu.

"Cha ta, và cả nhà của ta, đều bị Bạch Chi Ngôn phái người sát hại."

Bình Luận (0)
Comment