Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1547 - Chương 1547. Đêm Diệt Môn Của Nhà Họ Dư

Chương 1547. Đêm diệt môn của nhà họ Dư Chương 1547. Đêm diệt môn của nhà họ Dư

Chương 1547: Đêm diệt môn của nhà họ Dư

Vẻ mặt Cố Vân Đông lập tức cứng lại, quả nhiên, cả nhà họ Dư bị giết là do Bạch Chi Ngôn làm.

"Nói như vậy, Bạch Chi Ngôn đang ở phủ Lạc châu? Có điều tại sao hắn lại giết cha ngươi?"

Dư Vi Ninh khó nén bi thống: "Bởi vì cha ta không cẩn thận biết được chuyện Bạch Chi Ngôn cấu kết với Tri phủ Lạc Châu bí mật tạo phản, cho nên bọn chúng muốn giết người diệt khẩu."

Cố Vân Đông kinh hoảng: "Ngươi nói Tri phủ Lạc Châu và Bạch Chi Ngôn là đồng bọn sao?"

"Dạ. . ." Dư Vi Ninh nghẹn ngào gật đầu một cái.

Lần trước, sau khi Dư thông phán trở về phủ Lạc Châu từ huyện Tĩnh Bình, ông ta đã bắt đầu bất mãn với Tri phủ đại nhân Toàn Nghiêm. Từ khi ấy ông ta vẫn luôn âm thầm tìm nhược điểm của hắn, mãi cho đến khi ông ta tìm được nơi mà Bạch Chi Ngôn đang ở.

Dư thông phán đã từng thấy Toàn Nghiêm đi ra từ một tòa nhà lớn, nhưng không phải là rời đi như bình thường, lúc đó Toàn Nghiêm ăn mặc vô cùng kín đáo, hắn mặc trang phục tựa như xa phu.

Nếu không phải Dư thông phán quen biết Toàn Nghiêm, có nhìn thêm lâu nữa cũng khó có thể nhận ra.

Lén lén lút lút đi ra từ một tòa nhà lớn, Dư thông phán cảm thấy Toàn Nghiêm chắc chắn đang làm việc gì đấy không muốn để người khác biết.

Dư thông phán định tìm cơ hội lẻn vào tòa nhà kia, trùng hợp là, trước kia tòa nhà ấy bị hư hỏng hơn phân nửa, về sau nơi ấy có tìm Lâu gia để sửa chữa lại.

Dư thông phán bèn tìm Lâu gia, lấy được một sơ đồ đơn giản, dựa vào bản đồ kia, ông ta đã phát hiện sơ hở để lẻn vào, muốn âm thầm điều tra xem rốt cuộc là ai đang ở trong tòa nhà lớn này.

Không ngờ, cứ như thế lại để cho Dư thông phán biết được bí mật động trời, về việc Bạch Chi Ngôn trao đổi thư từ, mượn binh của Lê quốc, và việc hắn đưa mẹ của hắn đi làm con tin.

Dư thông phán thấy kinh sợ rồi, sau khi tỉnh táo lại, ông ta vội vàng rời đi suy nghĩ biện pháp.

Quan lớn nhất ở phủ Lạc Châu chính là Toàn Nghiêm, đương nhiên bên phía Vệ Sở còn có Chu tham tướng. Nhưng Toàn Nghiêm là nghịch thần, ai dám khẳng định Chu tham tướng không phải chứ? Hiện giờ Dư thông phán không dám tin tưởng ai cả.

Dư thông phán nghĩ tới nghĩ lui, chỉ nghĩ đến huyện Tĩnh Bình có Thiệu Thanh Viễn và Vĩnh Gia quận chúa.

Người khác ông ta không biết là trung hay gian, nhưng trong sự kiện Lỗ vương, người lập công lớn nhất chính là vợ chồng Thiệu đại nhân, cả hai nhất định là trung thần.

Dư thông phán nhanh chóng quyết định, ông ta phải chuẩn bị xuất phát đi đến huyện Tĩnh Bình.

Chỉ là khi ấy trời đã khuya, cửa thành cũng đóng. Nếu ông ta đi ra ngoài, nhất định sẽ làm cho tri phủ hoài nghi.

Khi đó Dư thông phán vẫn còn cảm thấy may mắn trong lòng, ông ta nghĩ rằng Bạch Chi Ngôn hẳn không phát hiện được việc nghe lén. Dù gì lúc ấy ông ta cũng cải trang, lại không gây ra động tĩnh gì lớn, chắc chắn không dễ bị phát hiện ra.

Lúc Dư thông phán ra cửa, trong phủ ông ta cũng không ai thấy điều gì khác thường.

Chỉ cần ông ta kiên trì thêm một đêm, sáng mai lặng lẽ ra khỏi thành, nhất định có thể đưa tin tức này ra ngoài.

Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Dư thông phán vẫn cảm thấy hỗn loạn đứng ngồi không yên, thậm chí ông ta không nghĩ đến việc tìm đường lui cho người nhà của mình.

Chờ Dư thông phán phục hồi tinh thần lại muốn an bài, lúc này đã không còn kịp rồi, Bạch Chi Ngôn cho người giết đến tận cửa, toàn bộ nhà họ Dư giống như cá nằm trên thớt, không hề có tí sức phản kháng nào.

Dư thông phán bối rối vội vàng vọt tới phòng của con gái Dư Vi Ninh, muốn dẫn cô bé đào tẩu.

Dư Vi Ninh là con gái của vợ trước của Dư thông phán, cũng là đứa con duy nhất của ông ta.

Chỉ có điều từ sau khi Dư thông phán cưới vợ kế La Tương, Dư Vi Ninh vô cùng bất mãn với phụ thân của mình. Thực tế thì La Tương là kẻ khẩu phật tâm xà, mặt ngoài rộng lượng trong lòng lại tràn đầy tính toán. Dư Vi Ninh chướng mắt La Tương, lúc cô bé nhỏ tuổi không hiểu thế nào là lá mặt lá trái, thường xuyên có xung đột với bà ta.

Kết quả lần nào cũng thế, Dư thông phán đều cảm thấy La Tương hợp lý, cảm thấy tất cả là lỗi của cô bé, ông ta vẫn luôn đứng về phe của La Tương.

Từ sau khi Dư thông phán và La Tương trở về từ huyện Tĩnh Bình, giữa hai người đã có mâu thuẫn rõ ràng, khi đó Dư Vi Ninh còn cao hứng một phen, âm thầm muốn nhìn La Tương bẽ mặt. Sau đó, có một lần nàng thấy La Tương lén lút chửi bới một bức tranh, người ở trong bức họa kia, chính là Cố Vân Đông.

Đây cũng là nguyên nhân Dư Vi Ninh biết Cố Vân Đông.

Bởi vì La Tương, tình cha con giữa Dư thông phán và Dư Vi Ninh bị ngăn cách rất sâu, Dư Vi Ninh cảm thấy phụ thân không thương nàng, nàng cũng không muốn lại gần cha mình.

Thế nhưng, Dư Vi Ninh không ngờ được rằng, vào lúc sống chết trước mặt, cha là người đầu tiên đến tìm nàng.

Nhưng, cho dù tìm được nàng thì sao? Bọn họ căn bản không thể trốn thoát.

Dư Vi Ninh tận mắt thấy La Tương, cái người hay đối nghịch với mình, miệng nam mô bụng một bồ dao găm bị người đâm chết, cũng nhìn thấy vú nuôi từ nhỏ yêu thương mình bị cắt cổ.

Lúc ấy Dư Vi Ninh ngây người, nàng chỉ có thể lảo đảo bị Dư thông phán lôi kéo, chạy vào phật đường trong phủ.

Dư thông phán giấu Dư Vi Ninh ở mật thất phía sau phật đường, sau đó ông ta đi ra khỏi phật đường.

"Cha ta biết rõ, nếu ông ấy không ra ngoài, những người kia chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho dù có đào hết toàn bộ nhà họ Dư cũng phải tìm được chúng ta. Cho nên cha vì bảo vệ ta, đã đi ra ngoài dẫn bọn sát thủ rời đi."

Trong lòng Dư Vi Ninh hối hận không thôi, lúc ban ngày nàng vẫn còn tức giận với cha mình, lại không thể ngờ được rằng, ngay trong đêm hôm ấy, hai người đã âm dương cách biệt.

"Trước khi cha rời đi, ông ấy đã nói cho ta biết việc của Bạch Chi Ngôn. Ông nói chuyện này có quan hệ đến an nguy của Đại Tấn, hiện giờ ta là hy vọng duy nhất, ông ấy muốn ta sống sót, nghĩ cách đến huyện Tĩnh Bình tìm Thiệu đại nhân và quận chúa, vạch trần âm mưu của Tri phủ đại nhân và Bạch Chi Ngôn. Nhà họ Dư bị kiếp nạn lớn thế này, cũng chỉ có Thiệu đại nhân và quận chúa mới có thể tra ra chân tướng, báo thù rửa hận cho nhà chúng ta. . ."

Cố Vân Đông cầm khăn cho nàng lau nước mắt, cô cũng không ngờ, người như Dư thông phán nhìn có vẻ nhút nhát tâm tư sâu, vậy mà lại hành động như vậy.

Ông ta làm như thế, sao không phải là vì an bài con đường an ổn cho Dư Vi Ninh sao?

Cố Vân Đông ngước mắt nhìn về phía Dư Vi Ninh, thấy cô bé nói quá nhiều, cánh môi lại khô nứt. Cô vội vàng bưng nước đưa cho cô bé uống mấy ngụm, đợi Dư Vi Ninh nuốt xuống rồi, cô mới tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao? Tổn thương trên người ngươi từ đâu ra?"

Cô biết rõ Dư phủ bị đốt cháy đấy, nhưng vết thương trên người Dư Vi Ninh là do kiếm gây ra, không phải bỏng ah.

Dư Vi Ninh cười khổ: "Những kẻ kia, sau khi giết hết tất cả mọi người vẫn không bỏ qua, chúng đem tất cả thi thể của mọi người chồng chất ở trong sân, xem xét có cá lọt lưới hay không. Nhà của ta có bao nhiêu người, bọn chúng đã sớm điều tra rõ ràng, thấy thiếu đi một người, cả đám liền đi tìm. Mật thất đằng sau phật đường nhà chúng ta cũng không kín đáo lắm, ta đã. . . Bị phát hiện."

Lúc ấy nàng muốn chạy trốn, kết quả bị một tên sát thủ đâm một kiếm từ phía sau lưng.

"Ta đau đớn nhất thời bị ngất xỉu, những kẻ kia cho rằng ta đã chết, cũng không quan tâm nữa. Đủ số người rồi, bọn chúng cũng không phí sức mang thi thể của ta ra sân xếp cùng một chỗ với những người còn lại. Chúng thả một mồi lửa trong phật đường, lại châm lửa đốt sân và tất cả các phòng trong phủ. Ta bị khói lửa làm cho sặc tỉnh, sau khi tỉnh lại muốn chạy trốn, nhưng thấy chúng còn ở trong sân. Ta không dám ra ngoài, may mắn tường viện đằng sau phật đường nhà ta ngay sát bên đường, lửa quá lớn, tường viện cũng sụp, cho nên ta chui từ tường viện ra ngoài."

Cũng xem như là may mắn trong bất hạnh, nếu không thì cho dù nàng không bị kiếm đâm chết, cũng sẽ bị lửa thiêu chết.

Bình Luận (0)
Comment