Chương 1548: Tim nằm bên phải
“Sau đó, khi Toàn tri phủ phái người tới thu dọn thi thể, phát hiện vì trận hỏa hoạn lớn đó, cũng khiến nhà hàng xóm có một người chết và một người bị thương. Nhưng thật ra không phải như vậy, hai bên hàng xóm tổng cộng có hai người chết và một người bị thương.”
“Còn có một người chết là một đứa con trai say xỉn của nhà hàng xóm, người nọ thường xuyên không về nhà, cha mẹ đã sớm không để ý tới hắn. Ngày ấy hắn uống rượu say nằm ở phía sau nhà mình, vì vậy cũng bị thiêu chết, người nhà hắn cũng không biết, còn tưởng rằng hắn lại lêu lổng bên ngoài. Cho nên khi ta chạy thoát, nhưng Toàn tri phủ cũng không phát hiện ra còn thiếu một thi thể.”
Cố Vân Đông nghe đến đó dừng lại: “Sau đó ngươi đã đi tìm Trương chưởng quầy?”
Vẻ mặt Dư Vi Ninh chua xót: “Ta nào còn sức lực để đi tìm Trương chưởng quầy, thích khách kia trực tiếp đâm ta một kiếm, ta có thể chạy ra khỏi đám cháy, đã chỉ còn lại một hơi thở. Sau khi cách đám cháy một đoạn thì trốn trong ngõ nhỏ. Sau đó có không ít đại phu chạy về phía bên này cứu người, ta nhìn thấy đại phu của y quán Huệ Dân chạy tới bên này nên đã lấy đá ném qua. Là đại phu của y quán Huệ Dân mang ta đến gặp Trương chưởng quầy.”
Sau khi Dư thông phán đắc tội với vợ chồng Thiệu Thanh Viễn, đã tốn nhiều khí lực để điều tra quá khứ của bọn họ. Đương nhiên cũng biết gia thế của nhà bọn họ, y quán Huệ Dân ở phủ Lạc Châu kia cũng là sản nghiệp của Bạch gia.
Trước khi đi, ông ta nói với Dư Vi Ninh, cũng muốn để khi nàng ấy không có cách thì đến xin y quán Huệ Dân giúp đỡ. Bằng không, nàng chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi chưa bao giờ ra khỏi thành một mình, làm sao có bản lĩnh đến huyện Tĩnh Bình báo tin chứ?
Lúc ấy nàng hoàn toàn dựa vào hận ý để chống đỡ, không để mình mất đi ý thức, bằng không đã sớm chết rồi.
“Trước khi ngất xỉu, ta đã nói với Lưu đại phu không được để lộ ra, cũng không được báo quan, gần đây có sát thủ, chỉ cần mang ta đi gặp Trương chưởng quầy. Sau đó ta tỉnh lại, thì mình đã ở y quán Huệ Dân.”
“Trương chưởng quầy nói cho ta biết, kỳ thật một kiếm kia đã đâm vào vị trí tim ta. Nhưng mà tim ta và của người khác không giống nhau, người khác đều nằm bên trái, của ta lại nằm bên phải, cho nên mới không mất mạng.”
Cố Vân Đông có chút kinh ngạc: “Lại là như thế sao?”
Dư Vi Ninh ‘vâng’ một tiếng: “Nhưng mà cho dù không đâm trúng chỗ hiểm, tính mạng cũng như ngàn cân treo sợi tóc, là Trương chưởng quầy hao phí rất nhiều công sức để cứu ta, còn lấy nhân sâm lâu đời ra cho ta dùng.”
Trương chưởng quầy vẫn luôn là người thông minh hiểu biết, từ lúc bắt đầu hắn đã cảm thấy cả nhà Dư gia bị giết chắc chắn có điểm kỳ lạ, hơn nữa, Dư Vi Ninh nói không được báo quan, biết việc này có thể còn liên quan đến quan phủ.
Hắn lập tức giấu Dư Vi Ninh ở hậu viện của y quán, lúc Tri phủ đại nhân phái người tới điều tra thích khách, hắn cũng dặn dò Lưu đại phu cứu nàng ấy đừng nói gì cả.
Có điều sau khi Dư Vi Ninh tỉnh lại, sốt ruột muốn tới huyện Tĩnh Bình, tự mình gặp Thiệu Thanh Viễn hoặc là Cố Vân Đông, nàng ấy bị trọng thương, một chuyến đi này cũng vô cùng mạo hiểm.
Cố Vân Đông biết nàng ấy mệt mỏi, thấy nàng nói nhiều như vậy sắc mặt lại bắt đầu trắng bệch, thì xoa tóc nàng: “Ta đã biết chuyện, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ bắt được Bạch Chi Ngôn và Toàn Nghiêm, bọn chúng sẽ không có kết cục tốt. Đến lúc đó, cũng có thể an ủi cha ngươi và linh hồn của bọn họ trên trời.”
Dư Vi Ninh nghẹn ngào: “Đa tạ quận chúa.”
“Là ta nên cảm ơn ngươi, mạo hiểm tính mạng để đến đây báo tin cho chúng ta. Ngươi yên tâm dưỡng thương ở đây đi, chờ vết thương lành lại, sẽ báo thù cho cha ngươi. Ta sẽ cho người chiếu cố ngươi, ngươi cứ coi đây là nhà của mình, có muốn cái gì cứ việc nói ra.”
Dư Vi Ninh lại nghẹn ngào ‘vâng’ một tiếng.
Cố Vân Đông trấn an nàng xong, thấy nàng ấy rất mệt, vì vậy bảo người nghỉ ngơi trước, còn mình đứng dậy ra ngoài.
Cô vừa ra ngoài, quay đầu, sắc mặt cô đột nhiên trầm xuống.
Đồng Thủy Đào nghênh đón: “Tiểu thư.”
“Chuẩn bị một chút đi, chúng ta sẽ xuất phát đến phủ Lạc Châu.”
Đồng Thủy Đào kinh ngạc: “Bây giờ sao?”
“Đúng vậy.” Cố Vân Đông vội vàng đi về phòng mình, vừa đi vừa nói chuyện: “Bạch Chi Ngôn đang ở phủ Lạc Châu, tuy nơi này cách phủ Lạc Châu hơi xa, nhưng hôm qua Sầm Lan và Thu Vinh liên tiếp xảy ra chuyện, rất khó bảo đảm trong huyện Tĩnh Bình còn có gián điệp nào khác hay không, nếu bọn chúng đến phủ Lạc Châu báo tin, chỉ sợ Bạch Chi Ngôn sẽ lại chạy trốn.”
Đồng Thủy Đào vội vàng đi trước: “Muội biết rồi, vậy tiểu thư, chúng ta mang người nào đi cùng đây?”
Cố Vân Đông dừng bước, mang bao nhiêu người đi?
Cô phải suy nghĩ thật kỹ, hiện giờ Thiệu Thanh Viễn không có ở đây, nhưng phần lớn hắn đều để thuộc hạ của mình ở lại huyện Tĩnh Bình.
Văn Võ Song Toàn đều ở đây, nhưng thương thế của Thiệu Song vừa mới lành, càng không thích hợp lên đường.
Còn lại là một vài ám vệ của Bạch gia, ngoại trừ Bạch Thất và Bạch Dịch đi theo, những người khác đều ở tại huyện nha.
Cũng không biết Bạch Chi Ngôn có bao nhiêu thuộc hạ, quan trọng nhất là, phủ Lạc Châu là địa bàn của Toàn Nghiêm. Nếu Toàn Nghiêm trung thành còn có thể mượn thế của ông ta, nhưng Toàn Nghiêm là kẻ gian.
Nhưng mà trước khi bọn họ rời khỏi kinh thành, Hoàng Thượng và Tần Văn Tranh đã đưa cho bọn họ một bản danh sách các quan viên có thể mượn ở quanh huyện thành và phủ thành. Đương nhiên, nhân lực nhiều nhất chính là ở đại doanh Tây Nam, nhưng khoảng cách quá xa.
Gần nhất có Chu tham tướng ở phủ Lạc Châu, nhưng người này không có trong danh sách kia, Cố Vân Đông không dám tùy tiện mượn.
Cố Vân Đông lại đi về phía trước, lúc đi đến cửa phòng, cũng đã điểm qua tất cả thuộc hạ. Trong lòng cũng có điểm mấu chốt, biết sẽ mượn ai.
Cô vào cửa thì nhìn thấy Trì Trì đang nói chuyện với Thích ma ma.
Nhìn thấy cô, thằng nhóc lập tức quay đầu, lạch bạch chạy tới: “Mẹ…”
Cố Vân Đông ôm cậu nhóc lên, thấp giọng nói: “Trì Trì, mẹ có việc phải rời khỏi đây mấy ngày, con ở nhà ngoan ngoãn có được không?”
Trì Trì bĩu môi, quay đầu im lặng không lên tiếng, dáng vẻ rất mất hứng.
Thích ma ma lo lắng đi tới: “Phu nhân, ngài cũng muốn ra ngoài sao?” Đại nhân còn chưa trở về nữa.
Cố Vân Đông gật đầu: “Chuyện quá khẩn cấp, lần này bỏ lỡ, không biết lần sau còn phải chờ tới khi nào.” Cô sờ đầu con trai, vẻ mặt nghiêm túc nói với Thích ma ma: “Trì Trì giao cho ngươi, chắc qua một hai ngày nữa phu quân sẽ trở về. Trước đó, các ngươi không cần ra khỏi huyện nha, tốt nhất nên ở trong hậu viện, đừng đi ra ngoài. Nếu gặp phải tình huống gì…”
Cố Vân Đông dừng một chút, thấp giọng nói: “Thì trốn vào mật đạo.”
Bởi vì có Bạch Chi Ngôn là một phần tử nguy hiểm ở đây, cho nên vì để phòng ngừa vạn nhất, lúc huyện nha vừa mới tu sửa xong, mấy người Cố Vân Đông đã tự mình làm mật đạo.
Bên trong mật đạo thường xuyên thay nước và đồ ăn, cũng chuẩn bị một ít vũ khí, sẵn sàng ứng phó.
Nếu có thể, Cố Vân Đông cũng rất muốn mang con trai theo trên bên cạnh.
Cô khẽ thở dài, nhìn Trì Trì vẫn không vui vẻ, cười nói: “Luyến tiếc mẹ như vậy sao?”
“Con sợ mẹ, nhớ con.” Hắn không có luyến tiếc.
Tâm trạng phiền não của Cố Vân Đông nháy mắt đã biến mất, cô hôn mạnh lên mặt con trai, nói: “Mẹ chắc chắn sẽ nhớ con.”
Cậu nhóc đỏ mặt, còn có thêm một tia ngượng ngùng: “Vậy, vậy con cũng nhớ mẹ.”
Cậu nhóc nói xong, còn mang bộ dạng rất miễn cưỡng.