Chương 1549: Tìm một bộ đồ trang sức vàng đưa nàng
Cố Vân Đông lại ôm cậu nhóc dỗ dành, lúc này mới giao cho Thích ma ma.
Ngay sau đó, cô không nhìn hai người nữa, hít sâu một hơi, đi nhanh ra khỏi phòng.
Cô bảo Thiệu Song và Thiệu Toàn ở lại, hai người phải luôn túc trực bên cạnh Trì Trì. Cô còn để lại hai ám vệ Bạch gia, lại nhờ Đoàn Khiêm tạm thời ở lại huyện nha.
Đoàn Khiêm cũng mang theo hộ vệ trông coi gần huyện nha, ngoài ra, huyện nha còn có đám người Doãn bộ đầu.
Tuy rằng Cố Vân Đông không nói gì với bọn hắn, nhưng khoảng thời gian gần đây bầu không khí của huyện nha luôn căng thẳng, Hồng chủ bộ và đám người Doãn bộ đầu tất nhiên cũng phát hiện.
Ngay cả Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử, mấy ngày nay cũng ở trong huyện nha, không đến y quán nữa.
Vừa lúc, trong huyện nha còn có hai bệnh nhân là Triệu Cảnh và Dư Vi Ninh, vì vậy hai người bọn hắn cũng muốn ở lại trị thương cho bọn họ.
Trương chưởng quầy cũng định đi cùng Cố Vân Đông đến phủ Lạc Châu, tình hình ở phủ Lạc Châu rất căng thẳng, hắn cũng làm ăn ở nơi đó nhiều năm, ít nhiều cũng có thể giúp được, y quán Huệ Dân cũng cần hắn phụ trách.
Cố Vân Đông đồng ý, bây giờ Dư Vi Ninh đã thoát khỏi nguy hiểm, huống chi Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử có kinh nghiệm trị loại vết thương do kiếm gây ra còn nhiều hơn Trương chưởng quầy, Dư Vi Ninh giao cho bọn hắn, Cố Vân Đông cũng yên tâm.
Vì vậy sau khi dặn dò xong, Cố Vân Đông chuẩn bị xuất phát.
Ai ngờ lúc đi tới cửa, lại phát hiện có hai mẹ con đứng ở cửa, đang sốt ruột lại nhỏ giọng nói gì đó.
Người gác cổng nhìn thấy Cố Vân Đông, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tiến lên nói: “Phu nhân, hai người này là mẫu thân và muội muội của Triệu Cảnh, các nàng muốn đến thăm Triệu Cảnh.”
Cố Vân Đông nhìn về phía hai người, hai mẹ con Triệu mẫu ngẩng đầu, có chút lo lắng lại có chút tha thiết nhìn cô.
Chuyện xảy ra trên đường hôm qua không ít người đều nhìn thấy, tất nhiên nhiều người biết đến hiện trường vụ giết người và Triệu Cảnh bị thương. Bởi vậy chuyện này nhanh chóng bị lan truyền, hôm qua sau khi Thiệu Toàn giải quyết xong hậu quả thì tìm người đi thông báo cho người nhà Triệu Cảnh.
Nhưng mà hai người nghe nói Triệu Cảnh bị thương, nói sao cũng không yên tâm, sáng sớm hôm nay đã vào thành.
Nhưng người dưỡng thương ở trong huyện nha, bọn họ không vào được. Cố Vân Đông cũng dặn dò, mấy ngày nay đều đóng cửa từ chối tiếp khách, ai cũng không thể tiến vào.
Có điều thấy dáng vẻ hai mẹ con Triệu mẫu lo lắng sốt ruột, Cố Vân Đông vẫn tiến lên nói: “Ta có thể cho các ngươi vào xem Triệu Cảnh, nhưng mà hiện giờ hắn đang bị thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Các ngươi yên tâm, huyện nha có đại phu giỏi, có thể giúp hắn điều trị tốt, hiện tại hắn cũng không có chuyện gì. Các ngươi vào nói chuyện, nhiều nhất chỉ có thể ở nửa canh giờ, có thể chứ?”
“Có thể có thể, đương nhiên có thể.” Chỉ cần nhìn thấy con trai bình an vô sự, các nàng yên tâm rồi.
Cố Vân Đông gật đầu, bảo Lỗ Tiểu Quần dẫn bọn họ đến phòng Triệu Cảnh đang tạm ở, ở tiền viện.
Hai mẹ con lại cảm ơn, vội vàng đi theo phía sau vào.
Sau khi họ đi được một lúc, Cố Vân Đông đột nhiên nhớ tới cây trâm làm hung khí giết người. Cô nói với Đồng Thủy Đào: “Muội đến nhà kho tìm một bộ trang sức bằng vàng để thêm trang cho muội muội Triệu Cảnh. Triệu Cảnh mua cây trâm vàng cho nhị muội hắn, e rằng đã dùng hơn nửa tiền tiết kiệm, hiện tại cũng không đủ tiền mua lại. Cây trâm kia đã giúp chúng ta rất nhiều, cũng không thể trả lại cho bọn hắn, trang sức bằng vàng coi như chúng ta tạ lễ.”
“Vâng ạ.” Đồng Thủy Đào đồng ý, vội vàng đến nhà kho.
Cố Vân Đông bắt đầu đếm số người lên đường, thu dọn xong tất cả đồ đạc, quay đầu nhìn về phía cổng huyện nha, hít sâu một hơi: “Xuất phát.”
Cô sẽ mau chóng trở về, hy vọng huyện nha được an toàn.
Cố Vân Đông không biết, sau khi cô rời khỏi huyện Tĩnh Bình, quả nhiên có người muốn thừa dịp hai vợ chồng bọn họ không có ở đây mà gây sự.
Nhưng mà, tất cả mọi người không dự đoán được, chuyện này cuối cùng đã được giải quyết một cách âm thầm từ một góc độ rất kỳ lạ, huyện nha bày sẵn trận địa chờ đợi quân địch, chỉ còn lại tĩch mịch.
Cố Vân Đông mang theo đoàn người ra roi thúc ngựa chạy tới phủ Lạc Châu.
Bọn họ đi nhanh, cho nên mặc dù lộ trình không gần, tốt xấu gì lúc chạng vạng cũng đi tới ngoài thành.
Lúc này cửa thành vẫn còn mở, Cố Vân Đông kéo chặt dây cương: “Hí” một tiếng.
Người phía sau cô lần lượt dừng lại, Cố Vân Đông xoay người xuống ngựa, nói với mọi người: “Chúng ta vào thành như vậy quá dễ thấy, Toàn Nghiêm, tri phủ của phủ Lạc Châu cũng là người của Bạch Chi Ngôn, vẫn nên cẩn thận một chút, trước tiên cải trang cho tốt đã.”
Những người khác gật đầu, dắt ngựa vào cánh rừng bên cạnh.
Cố Vân Đông mặc y phục nam nhân, tóc búi cao, trên người dính chút bùn đất, giống như hộ vệ.
Sau đó cho một người có gương mặt thư sinh mặc y phục thiếu gia, bọn họ giống như mấy huynh đệ từ nơi khác vào thành.
Sau khi chuẩn bị xong, cô nói với Thiệu Văn: “Chúng ta chia làm hai nhóm vào thành, chờ một lát nữa ngươi hẵng dẫn người ra.”
“Vâng ạ.” Thiệu Văn gật đầu, nhìn đám người Cố Vân Đông đi ra cánh rừng.
Nhưng mà Cố Vân Đông vừa đi ra ngoài, lại phát hiện có một hàng đoàn xe đang chậm rãi đi trên đường chính.
Trên đoàn xe dựng tiêu kỳ, người dẫn đầu uy phong lẫm liệt, nhìn có vài phần khí phách.
Cố Vân Đông chỉ có thể chờ một lát, để bọn họ vào thành trước.
Ai ngờ đoàn xe đi được một nửa, Đồng Thủy Đào đột nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng: “Tiểu thư.”
Người của đoàn xe bên kia nghe được âm thanh, đột nhiên nhìn qua phía bên này, ánh mắt vô cùng sắc bén và đề phòng. Người dẫn đầu giơ tay lên, để cho mọi người dừng lại, ngay sau đó túm chặt đao trong tay, như thể sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Cố Vân Đông nhíu mày, còn chưa kịp nói gì, Đồng Thủy Đào phía sau đã nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, muội nhìn thấy Bạch Thất, không phải hắn đang đi cùng cô gia đến quân doanh sao? Sao lại ở chỗ này? Có phải đã xảy ra chuyện hay không, bị những người này bắt cóc ư?”
Cố Vân Đông sửng sốt, ngước mắt nhanh chóng quét qua một vòng, không thấy được người, không khỏi kỳ quái nói: “Đâu?”
“Đang ở trong xe ngựa.”
“Muội chắc chắn chứ?”
“Muội chắc chắn.” Vừa rồi có một trận gió, vừa lúc thổi bay màn xe của một chiếc xe trong đó, tuy rằng chỉ là sườn mặt, nhưng Đồng Thủy Đào dám cam đoan mình không nhìn lầm.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy lo lắng: “Tiểu thư, làm sao bây giờ? Bọn hắn nhiều người như vậy, thoạt nhìn võ công không tầm thường, chúng ta đánh không lại.” Cho dù đánh nhau, thì cũng khiến tổn thương sinh lực, sau đó làm sao còn có thể đi đối phó với Bạch Chi Ngôn?
Nhưng mà, Cố Vân Đông lại suy nghĩ khác nàng.
Sao Bạch Thất có thể xuất hiện ở đây chứ? Vậy trong xe ngựa kia, có phải cũng có phu quân nhà cô hay không?
Mà những người này, tuy có điểm giống tiêu sư, nhưng càng giống binh lính có tổ chức kỷ luật hơn, nhìn động tác vừa rồi vô cùng chỉnh tề.
Cố Vân Đông nghĩ đến Thiệu Thanh Viễn đi biên cảnh bắt người, nói không chừng đã bắt được gian tế, sau đó hỏi ra tung tích của Bạch Chi Ngôn, cho nên cũng dẫn người chạy đến phủ Lạc Châu.
Nghĩ vậy, cô hơi khựng lại, chậm rãi đi lên phía trước.
Người dẫn đầu kia thấy thế, lập tức giơ tay lên: “Đứng lại, ngươi là ai? Không được phép tới gần tiêu xa của chúng ta.”
Cố Vân Đông nhìn về ba chiếc tiêu xa kia, đột nhiên cao giọng nói: “Đại ca này đừng kích động, chúng ta chỉ muốn vào thành, cũng không có ý muốn cướp tiêu xa của các ngươi, mới vừa rồi……”