Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1550 - Chương 1550. Vợ Chồng Đoàn Tụ

Chương 1550. Vợ chồng đoàn tụ Chương 1550. Vợ chồng đoàn tụ

Chương 1550: Vợ chồng đoàn tụ

“Vân Đông!!” Đột nhiên màn xe ngựa bị xốc lên, ngay sau đó lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng của Thiệu Thanh Viễn.

Hắn trực tiếp nhảy xuống xe, chạy hai ba bước đến trước mặt cô, đánh giá cô một hồi: “Sao nàng lại ở đây?”

Cố Vân Đông nở nụ cười, quả nhiên đúng như cô dự liệu.

“Quả nhiên chàng ở trong, chàng tới phủ Lạc Châu, có phải cũng biết tung tích của Bạch Chi Ngôn hay không?”

Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc: “Nàng cũng……”

“Đúng vậy, ta đang tính vào thành, không ngờ sẽ gặp chàng.”

Hạ Thiên dẫn đầu bên kia đánh ngựa chạy tới: “Thiệu đại nhân, người này là……”

“Đây là thê tử của ta, Cố Vân Đông.” Thiệu Thanh Viễn giới thiệu.

Hạ Thiên chợt hiểu ra, lập tức cười nói: “Hóa ra là Thiệu phu nhân, Vĩnh Gia quận chúa, ngượng mộ đại danh đã lâu. Có điều ở đây là quan đạo, không nên ở lâu, chúng ta vẫn nên vừa đi vừa nói.”

Bên này cách cửa thành cũng không xa, một đám người bọn họ đều ngừng ở đây, rất dễ khiến người ta chú ý.

Cố Vân Đông gật đầu, nói với Thiệu Thanh Viễn: “Thiếp còn mang theo vài người, lúc này đang ở trong rừng, chúng ta tính chia từng nhóm vào thành. Nhưng mà hiện giờ các chàng có một đoàn xe lớn như vậy, phía sau thiếp còn có không ít người, động tĩnh vào thành quá lớn.”

“Chúng ta mang Thủy Đào vào thành trước, những người khác sẽ theo sau.”

Hắn dặn dò vài câu với người phía sau Cố Vân Đông, sau đó mang theo cô lên xe ngựa trước.

Hạ Thiên vung tay lên, đoàn xe lại bắt đầu di chuyển.

Lúc này Cố Vân Đông mới nói cho Thiệu Thanh Viễn về chuyện của Dư Vi Ninh và Sầm Lan: “Sầm Lan đã chết, thiếp sợ đám người Bạch Chi Ngôn sẽ nhận được tin tức, ý thức được có điều không thích hợp, cho nên hôm nay lập tức lên đường.”

Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn lại trầm trọng: “Nàng vừa nói, tri phủ của phủ Lạc Châu cũng là người của Bạch Chi Ngôn sao?” Việc này hắn không biết, Tuân tam cô nương hiển nhiên cũng không biết quan hệ giữa Bạch Chi Ngôn và Toàn Nghiêm, Bạch Chi Ngôn giấu giếm không ít chuyện với người mẫu thân này.

“Đúng vậy.”

Thiệu Thanh Viễn lập tức vén màn xe lên, nói với Hạ Thiên cưỡi ngựa đi ở bên cạnh: “Hạ phó tướng, kế hoạch có thay đổi, chúng ta phải chia làm hai đường, chia ra một nhóm người vây quanh phủ nha bắt Toàn Nghiêm, ông ta là người của Bạch Chi Ngôn.”

Sắc mặt Hạ Thiên khẽ thay đổi: “Lão già đó lại là gian thần.”

Hắn do dự một lát, nói với Thiệu Thanh Viễn: “Sau khi vào thành, ta sẽ mang binh đi bắt Lão già kia, còn bên Bạch Chi Ngôn, làm phiền đại nhân và quận chúa.”

Phía dưới hắn đều là binh lính, trong tay cũng có lệnh bài do Đại tướng quân đưa, người phủ nha đương nhiên có chút sợ hãi họn họ, xông vào phủ nha ngược lại sẽ dễ dàng hơn một chút.

Tuy trong tay Thiệu Thanh Viễn cũng có người, nhưng đều hộ vệ riêng, vì vậy không quá tiện.

“Được rồi, sau khi vào thành chúng ta chia nhau hành động.”

Hạ Thiên mím môi, nặng nề gật đầu.

Có thể chuyện còn phức tạp và nghiêm trọng hơn những gì bọn hắn tưởng tượng, cho nên đoàn xe di chuyển nhanh hơn, cũng càng thêm cẩn thận.

Ở phủ Lạc Châu phủ bên này, mỗi ngày đều sẽ có đoàn thương nhân và đội bảo tiêu, cho nên lúc đoàn người Thiệu Thanh Viễn đi vào, cũng coi như bình an vô sự.

Bọn họ vừa vào thành, lập tức đến hậu viện của y quán Huệ Dân, toàn bộ ngựa đều vào trong sân.

Ngay sau đó bọn họ bắt đầu bàn bạc kế hoạch tiếp theo, vốn dĩ trong lòng Thiệu Thanh Viễn và Hạ Thiên đều có tính toán trước, nhưng mà hiện giờ Cố Vân Đông tới, vả lại biết được chuyện của Toàn Nghiêm, tất nhiên phải bố trí lại.

Cũng may bọn họ vốn đã có kế hoạch, trên cơ sở ban đầu sửa đổi một chút là được.

Không đợi bọn họ nói xong, mấy người Thiệu Văn cũng đã vào thành.

Mọi người vừa tập hợp, lại chia làm hai đường, lặng yên không một tiếng động rời khỏi hậu viện y quán Huệ Dân.

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông mang theo đám người Đồng Thủy Đào Thiệu Văn đi thẳng đến nhà Bạch Chi Ngôn đang ở, nhưng mà chờ sau khi bọn họ vây quanh căn nhà, lại phát hiện một tia không thích hợp.

Quá yên tĩnh, toàn bộ căn nhà đều im ắng, cửa chính cũng đóng chặt, ngay cả một người canh gác cũng không có.

Trong lòng Cố Vân Đông hiện lên dự cảm không lành: “Chẳng lẽ đã chạy trốn?”

Thiệu Thanh Viễn và nàng nhìn nhau, cho người cạy cửa sau ra.

Bọn họ đi vào, quả nhiên, cửa sau căn bản không có người trông coi.

Lại đi về phía trước, một chút nhân khí cũng không có, căn bản không thấy được người nào.

Chờ đám người bọn họ càng lúc càng gần, sắp đến hậu hoa viên, đột nhiên trong mấy phòng bên cạnh lao ra năm sáu người, cầm kiếm liều mạng xông tới.

Sắc mặt Cố Vân Đông khẽ thay đổi, vội vàng phòng thủ.

Cô nhanh chóng lui về phía sau, sau đó nâng nỏ tiễn trên cổ tay lên, trực tiếp bắn người đang xông về phía mình.

Người nọ trúng mũi tên ngã xuống đất, nhưng những người khác vẫn không sợ chết, tất cả đều quyết đoán xông lên, không thèm để ý trên người bị đâm mấy kiếm, cực kỳ liều mạng.

Cũng may bên bọn họ có nhiều người, cho dù những người đó không sợ chết, hai tay cũng khó địch bốn tay, hai ba người đối phó với một người, rất nhanh đã bị đánh ngã.

Thiệu Thanh Viễn muốn giữ người sống, nhưng những người này đều là người không sợ chết, sau khi biết mình không địch lại thì lập tức tự sát ngay tại chỗ.

Sắc mặt hai người Cố Vân Đông đều rất khó coi, cô ngồi xổm xuống xem xét mấy người này một lát, thở ra một hơi: “Đều là hộ vệ có võ công, xem ra Bạch Chi Ngôn cố ý lưu lại để kéo dài thời gian.”

Những thủ vệ giỏi chắc chắn đều bị hắn mang đi.

“Các ngươi đi lục soát mấy phòng khác, xem còn có ai và mật đạo gì đó hay không.” Thiệu Thanh Viễn phất tay với người phía sau: “Cẩn thận một chút, vì phòng ngừa còn có sát thủ, ba người các ngươi một tổ, chú ý an toàn.”

“Vâng ạ.” Mọi người lập tức tản ra bốn phía.

Bởi vì có những lời này của hắn, cho nên bọn họ điều tra cực kỳ cẩn thận.

Đặc biệt là Thiệu Văn, sau khi nghe thấy một căn phòng truyền đến tiếng động, cản động tác muốn đi mở cửa của người bên cạnh, lui ra vài bước, cầm cây gậy bên cạnh, đẩy cửa ra.

Ngay sau đó, bên trong cửa ‘ vù vù vù ’ bắn ra vô số mũi tên, mũi tên đen nhánh sắc bén, đặc biệt dọa người.

Những người khác nghe được động tĩnh lập tức nhìn qua, nhất thời hít một hơi khí lạnh.

Trong hành động kế tiếp, càng thêm cẩn thận.

Thiệu Văn đợi mũi tên bên trong bắn gần hết, lúc này mới chậm rãi ló đầu ra nhìn vào trong phòng.

Sau đó nhìn thấy trong góc nhà có năm sáu người bị trói, tất cả đều bị bịt miệng, chỉ có thể phát ra âm thanh ‘ưm ưm ưm’.

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nghe được động tĩnh chạy tới, nhìn thấy những người này thì dừng một chút.

“Trong phòng còn có bẫy sao?” Cố Vân Đông hỏi.

Mấy người bị trói điên cuồng gật đầu, có người ngẩng đầu, có người cúi đầu, trên mặt đều mang vẻ kinh hãi và hoảng sợ.

Còn có bẫy, vậy thì càng phải cẩn thận hơn.

Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, dứt khoát đi đến cạnh bức tường, tìm được một cây búa lớn, gõ mạnh lên mặt tường kia.

Mọi người: “…”

Phu nhân, người thật sự không đi theo con đường bình thường mà.

Hiển nhiên, hành động của Cố Vân Đông vẫn rất hữu dụng, sau khi cô đập một mặt tường, bẫy vốn bố trí trên đầu lập tức bị gián đoạn.

Còn về dưới chân, đó là nhằm vào cửa ra vào và cửa sổ, cũng không cản trở người khác đi vào từ các bức tường.

Cố Vân Đông nhấc chân muốn đi vào bên trong, nhưng bị Thiệu Thanh Viễn kéo lại: “Để ta vào.”

Nhưng hắn còn chưa nói xong, Đồng Thủy Đào bên cạnh đã đi vào.

Khóe miệng Thiệu Thanh Viễn khẽ giật, nhìn bộ dạng cẩn thận nàng ấy, chỉ có thể ngậm miệng.

Bình Luận (0)
Comment