Chương 1551: Đi, đuổi theo
Đồng Thủy Đào nhón mũi chân mau chóng đi đến trước mặt mấy người kia, cởi bỏ vải trong miệng bọn họ, sau đó hỏi: “Các ngươi là ai? Sao lại ở đây?”
Trong sáu người này nam nữ già trẻ đều có, nhìn rất hoảng sợ.
Trong đó có một người đàn ông trung niên nói: “Ta là người bán ngựa ở phía đông thành, đây là con trai của ta. Sáng sớm hôm nay, chủ nhân của căn nhà này nói muốn ta đem mấy con ngựa tới đây, chủ tử của bọn họ muốn chọn lựa. Chúng ta còn nghĩ đây là cuộc mua bán lớn, vì vậy sáng sớm đã tới đây. Ai ngờ, vừa đến đã bị bọn họ đánh ngất xỉu.”
Còn có một người phụ nữ nói: “Ta là nha hoàn mới hai ngày trước bị bán vào nhà này, ở trong phòng giặt ủi làm chút việc nặng. Sáng nay, khi ta tiến vào phòng giặt ủi, cũng bị người khác đánh ngất xỉu, tỉnh lại đã thấy mình bị trói ở đây.”
“Chúng ta là tiểu nhị của quán rượu, mấy ngày trước người trong nhà này đặt mấy bình rượu trái cây, sáng nay ta đẩy xe hàng tới, vừa vào cửa đã trực tiếp bị kéo đi nhốt lại.”
“A a a a” Bà tử cuối cùng mở miệng, lại ‘ a a a ’ nói không ra lời, hình như là một người câm.
Quả nhiên, nha hoàn kia nói: “Bà ấy là Tưởng bà tử trông coi cửa sau, đầu lưỡi bị thương, vì vậy không thể nói chuyện.”
Đồng Thủy Đào gật đầu, quay đầu nhìn về phía hai người Thiệu Thanh Viễn ngoài tường.
Hắn nói: “Trước tiên đưa bọn họ ra đi.”
Những người này bị trói tay chân, sau đó vòng buộc lại thành một vòng quanh cột.
Đồng Thủy Đào cầm dao găm cắt dây thừng trên người bọn họ, mấy người vừa được trả tự do, vội vàng nói lời cảm ơn với nàng.
Đồng Thủy Đào xua tay, dẫn bọn họ từ phía tường đi ra ngoài.
Nhưng mà, ngay khi bọn họ đi ra, bà tử bị câm đột nhiên rút cây trâm trên đầu, không nói hai lời đâm về phía cổ của Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông cười giễu, đột nhiên nhấc chân, đạp bà tử kia ra ngoài.
“Ta sớm đã đề phòng.”
Cô lui về sau vài bước, nói với Thiệu Văn: “Trông chừng mấy người này, phải thẩm vấn kỹ.”
Năm người còn lại đều có chút bối rối, động tác của bà tử câm kia quá nhanh, căn bản không cho bọn hắn cơ hội phản ứng. Lúc này nghe được mệnh lệnh của Cố Vân Đông, vội vàng hô to: “Phu nhân, chuyện này không liên quan tới chúng ta, chúng ta đều là người tốt, không có nửa chữ lừa dối.”
Đáng tiếc, mấy người Thiệu Thanh Viễn không để ý tới bọn hắn nữa, chuyện phía sau giao cho Thiệu Văn làm việc.
Bọn họ xoay người rời đi, đi chưa được vài bước đã nhìn thấy Thiệu Võ vội vàng lại đây.
“Chủ nhân, phu nhân, những người khác đều ở căn phòng phía trước kia.”
Hai người Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, vội vàng bước nhanh hơn đi theo Thiệu Võ đến căn phòng ở hậu viện kia.
Nhưng mà, trước khi bước vào phòng, bọn họ đã ngửi thấy mùi máu tươi.
Khi nhìn vào bên trong, nhìn thấy hơn chục thi thể, toàn bộ bị người khác đâm một kiếm ngay tim, chết không nhắm mắt.
Thiệu Võ thấp giọng mở miệng: “Chúng ta đã xem xét qua, những người này đều là lớn tuổi, hoặc là phụ nữ, không có người có võ công. Xem cách ăn mặc của bọn họ, hẳn là người đang hầu hạ ở phủ đệ này.”
“Xem ra Bạch Chi Ngôn đã chạy trốn, những người này với hắn mà nói lại là gánh nặng, không cần thiết mang theo, dứt khoát giết hết, tránh tiết lộ chuyện hắn ta làm ở chỗ này
Không hổ là người ngay cả mẫu thân cũng có thể lừa sang nước khác làm con tin, sau khi bị đuổi bắt thì tàn sát tất cả, giết người không chút nương tay, tâm địa cực độc ác.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Thất chạy tới: “Chủ nhân, Hạ phó tướng phái người tới đưa tin, nói là bên Toàn tri phủ đã khai ra. Buổi trưa Bạch Chi Ngôn rời đi từ cửa đông, chúng ta……”
“Đi, đuổi theo hắn ta.” Lúc này, hắn tuyệt đối sẽ không để cho Bạch Chi Ngôn thoát khỏi tay mình nữa.
Thiệu Thanh Viễn để lại hai người ở lại trạch viện này trông coi, hơn nữa phụ trách giải quyết hậu quả.
Ngay sau đó, cùng Cố Vân Đông đi thẳng đến nha môn tri phủ.
Lúc này phủ nha đã một màn yên tĩnh, vừa vào cửa đã cảm nhận được được một cỗ sát khí.
Hạ Thiên mang theo binh lính vây kín phủ nha, người trong phủ nha hoặc bị giết hoặc bị nhốt trong phòng giam.
Hạ Thiên đứng trong đình viện, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn tới, lập tức bước lên nghênh đón, nói: “Toàn Nghiêm đã khai, hắn quả thật là người của Bạch Chi Ngôn, chuyện cả nhà Dư thông phán bị giết, hắn cũng có tham dự. Bạch Chi Ngôn đã chạy trốn từ cửa đông được nửa ngày, có điều bọn chúng người đông thế mạnh, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết trên đường, chúng ta có thể lần theo manh mối này để đuổi theo, có lẽ chúng ta sẽ đuổi kịp.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Được, chúng ta sẽ lập tức xuất phát, vậy bên này làm phiền Hạ……”
Hắn còn chưa nói xong, Hạ Thiên đã lên tiếng: “Ta đã từng ở vị trí do thám từng bước lên tới vị trí này, không ai thích hợp truy đuổi tung tích của bọn chúng hơn ta, ta đi cùng với các ngươi. Phủ nha bên này, ta sẽ giao cho phó thủ của ta, nhưng mà ta nghe nói Chu tham tướng của phủ Lạc Châu đang mang binh lính tới đây, nếu ông ấy muốn quản chuyện bên này, thuộc hạ của ta cũng không thể chống lại được.”
Bọn họ là người ở đại doanh Tây Nam, vốn dĩ đã không thích hợp xen vào chính sự ở nơi đây. Hơn nữa nơi này là địa bàn của Chu tham tướng, bọn họ có ít người, nếu nổi lên xung đột cũng không chiếm được lý lại còn có phải chịu thiệt.
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài đã có người chạy tới báo Chu tham tướng tới.
Thiệu Thanh Viễn đang vội vã muốn đuổi theo người, hắn thật sự không có nhiều thời gian ứng phó với những chuyện linh tinh này, không bằng nhanh chóng giải quyết thì tốt hơn.
Hắn trầm giọng nói với Hạ Thiên: “Bên Chu tham tướng ta sẽ xử lý, Hạ phó tướng xuất phát trước đi, để lại ký hiệu ven đường, chúng ta sẽ mau chóng đuổi theo.”
“Được!” Hạ Thiên vừa chắp tay, lập tức mang theo mười mấy người rời đi.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới đi ra ngoài gặp Chu tham tướng, trong tay hắn có mật chỉ của Hoàng Thượng, bên trên viết quan viên trên đường phải phối hợp với hắn hành động.
Chu tham tướng vốn vô cùng bất mãn với những người xông vào địa bàn của mình hô đánh hô giết, lần trước cả nhà Dư thông phán bị giết vẫn chưa tìm được hung thủ, hiện giờ phủ nha cũng có người to gan lớn mật xông vào, quả thực không để ông vào mắt.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy mật chỉ và biết được thân phận của Toàn Nghiêm, Chu tham tướng đã bị sốc.
Ông ấy biết Thiệu Thanh Viễn cũng không tín nhiệm mình, sợ mình cũng cấu kết với Bạch Chi Ngôn. Trong lòng ông có chút không phục, nhưng cũng không còn cách nào, Toàn Nghiêm là một ví dụ sống. Ông và Thiệu Thanh Viễn lại không quen nhau, dựa vào cái gì muốn người ta cảm thấy ông và Toàn Nghiêm không phải một nhóm chứ?
Bởi vậy Chu tham tướng đồng ý tạm thời để phủ nha cho binh lính của đại doanh Tây Nam tiếp quản, ông chỉ duy trì trật tự trong thành.
Chẳng qua trong lòng vẫn không thoải mái.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông làm sao còn có thể quan tâm ông ấy có thoải mái hay không, sau khi giải quyết xong chuyện bên này, lập tức ra roi thúc ngựa đuổi theo Hạ Thiên.
Dọc đường Hạ Thiên phải xem xét dấu vết đám người Bạch Chi Ngôn rời đi, cho nên tốc độ có chút chậm.
Qua một canh giờ sau, mấy người Thiệu Thanh Viễn đuổi kịp hắn ở ngã rẽ thứ ba.
Nhưng mà lúc này sắc trời đã tối sầm lại, muốn tiếp tục thông qua dấu vết trên đường truy đuổi người cũng trở nên khó khăn.
Bọn họ cầm đuốc trong tay, phải vừa đi vừa dừng lại xem xét, vô cùng tốn thời gian.
Nhưng bọn họ lại không thể hoàn toàn dừng lại nghỉ ngơi, nếu không, khoảng cách với Bạch Chi Ngôn càng ngày càng xa.
Cố Vân Đông lấy túi trên lưng ngựa xuống, đưa cho mỗi người một miếng bánh nướng.