Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1552 - Chương 1552. Mấy Người Các Ngươi Không Thể Tiến Lên Phía Trước Nữa

Chương 1552. Mấy người các ngươi không thể tiến lên phía trước nữa Chương 1552. Mấy người các ngươi không thể tiến lên phía trước nữa

Chương 1552: Mấy người các ngươi không thể tiến lên phía trước nữa

Bánh nướng được mua trên đường ra khỏi thành, bây giờ đã nguội lạnh, nhưng mọi người vẫn cố nuốt xuống.

Thiệu Thanh Viễn đau lòng Cố Vân Đông, muốn để cô lặng lẽ từ trong không gian lấy ra một ít đồ ăn ấm, mềm và dễ tiêu hóa, hắn sẽ che chắn cho cô.

Cố Vân Đông cười lắc đầu: “Món bánh nướng này ăn cũng khá ngon.”

“Đáng lẽ ta nên để nàng ở lại phủ Lạc Châu.”

“Phủ Lạc Châu phủ cũng là nơi thị phi, chàng yên tâm ư?” Cố Vân Đông cười nói, so với mình, Thiệu Thanh Viễn rõ ràng mệt hơn.

Đại doanh Tây Nam còn xa hơn huyện Tĩnh Bình, phải lên đường suốt đêm, hơn nữa còn xảy ra nhiều chuyện trong quân doanh, căn bản không để hắn được nghỉ ngơi giây phút nào.

Tốt xấu gì Cố Vân Đông cũng ngủ ngon rồi mới xuất phát.

Một đêm này vừa đi vừa nghỉ ngơi, mãi cho đến hừng đông, cuối cùng mọi người thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ra roi thúc ngựa đuổi theo.

Cứ như vậy vừa đi vừa xem xét, mãi cho đến giữa trưa ngày thứ ba, chuyện bắt đầu trở nên gian nan hơn.

Hạ Thiên ngồi xổm trên mặt đất, nhìn ngã rẽ trước mặt, nhíu mày.

Thiệu Thanh Viễn tiến lên hỏi: “Làm sao vậy?”

“Bọn chúng chia làm hai đường.” Hạ Thiên chỉ vào dấu vó ngựa và bánh xe trên mặt đất: “Một đoàn người và ngựa đi con đường bên phải, con đường mòn bên trái có khoảng bốn năm người. ”

Cố Vân Đông đi tới: “Bốn năm người? Bạch Chi Ngôn có thể lợi dụng đường lớn để dụ chúng ta đi hay không, còn mình chạy trốn bằng con đường mòn này?”

“Nói không chừng cũng có thể hắn vẫn đi đường lớn, đường mòn để mê hoặc tầm mắt chúng ta.”

Hạ Thiên đứng lên, nhận nước mà tiểu binh phía sau đưa tới, uống hai ngụm: “Xem ra chúng ta cũng phải chia làm hai đường.”

Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía sau, hơi nhíu mày. Bọn họ để lại một nhóm người ở phủ Lạc Châu, hiện giờ thuộc hạ đi theo tới đây đã có chút thiếu. Nếu lại tách ra, e rằng bọn họ sẽ bất lợi.

Mấy người đứng tại chỗ thương lượng một lát, không còn cách nào, cuối cùng vẫn phải tách ra truy đuổi người.

Phân chia như thế nào mới là vấn đề.

Thiệu Thanh Viễn cân nhắc một lát, nói: “Ta và Vân Đông mang theo hai ba người đi theo con đường mòn, còn lại, cùng Hạ phó tướng đuổi theo đoàn người và ngựa kia. Hạ phó tướng vốn dĩ chính là một người đánh giặc giỏi, giỏi chỉ huy, mang theo nhiều người cũng có thể dùng được. ”

Cố Vân Đông tỏ vẻ tán đồng: “Hơn nữa ta thấy, đi sâu vào đường mòn chủ yếu là đường núi gập ghềnh, hai vợ chồng chúng ta đã quen vào núi, chúng ta sẽ đi đường mòn.”

Hạ Thiên không ý kiến với đường lớn hay đường mòn, chỉ là……

“Các ngài chỉ mang hai ba người thì quá ít.”

“Vậy là đủ rồi.” Thiệu Thanh Viễn cảm thấy đám người bên phải càng nguy hiểm hơn: “Yên tâm đi, trong lòng chúng ta hiểu rõ, sẽ không khiến bản thân gặp phải nguy hiểm.”

Hạ Thiên nói không lại hai người, cuối cùng đồng ý.

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông mang theo ba người Thiệu Văn, Thiệu Võ và Đồng Thủy Đào, mấy người này đều là người bên cạnh quen dùng.

Những người khác cùng với ám vệ Bạch gia, tất cả đều đi theo Hạ Thiên.

Hai bên phân chia xong, lập tức ra roi thúc ngựa tiếp tục đi về phía trước.

Đường mòn quả thật không dễ đi, quanh co khúc khuỷu, có rất nhiều khe núi, ngay cả ngựa cũng không thể cưỡi, cuối cùng chỉ có thể dắt đi.

Sau khi đi được một đoạn đường, bọn họ gặp một ngã ba.

Ngã ba này hiển nhiên nhiều đường hơn, cũng may nơi này có không ít bụi cỏ, người đi qua nơi này cũng sẽ lưu lại dấu vết.

Sau khi rẽ qua hai ngã ba, mấy người Cố Vân Đông càng đi càng lệch, cũng càng thêm đi vào sâu trong núi.

“Này, mấy người các ngươi từ nơi nào tới thế? Không thể đi vào trong nữa đâu.” Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói khàn khàn.

Mấy người Thiệu Thanh Viễn quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trung niên cõng giỏ thuốc vội vã đi tới.

Con đường không bằng phẳng, hắn bước đi hơi loạng choạng.

Thật vất vả mới đến trước mặt bọn họ, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Thiệu Văn cười tiến lên hỏi: “Đại thúc, thúc là người địa phương sao? Nơi này là địa phương nào vậy, vì sao chúng ta không thể đi vào bên trong?”

Người đàn ông trung niên lúc nãy chỉ loáng thoáng nhìn thấy vài bóng người, đến gần mới phát hiện bọn họ có thể là người của một gia đình giàu có nào đó, còn mang theo hạ nhân, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc.

Đại thúc kia không khỏi lui về sau một bước, cũng may thái độ của Thiệu Văn khá tốt, hắn mới thoáng thở ra, nói với bọn họ: “Ta là dược nông dưới chân núi kia tới đây để hái thuốc. Các ngươi muốn đi đến đâu? Ta nói cho các ngươi biết, phía trước là rừng chướng khí, không dễ đi vào.”

“Rừng chướng khí?” Cố Vân Đông kinh ngạc.

Đại thúc gật đầu: “Đúng vậy, một khu rừng chướng khí lớn, không ai dám đi vào. Trước kia có người sơ ý xông vào, đã không thể bình an trở ra. Sao các ngươi lại chạy lên ngọn núi này? Có phải lạc đường không?”

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lại liếc nhìn nhau, trong mắt hơi tỏa sáng, ngược lại có thể xác định được vài thứ.

“Đại thúc, cảm ơn thúc nha. Chúng ta không phải lạc đường, chỉ là có bằng hữu vào núi vẫn chưa thấy trở về, chúng ta lo lắng cho nên tới đây tìm người. Đại thúc ở đây từ khi nào vậy, không biết có nhìn thấy mấy người bằng hữu của chúng ta không?”

“Cái gì?” Đại thúc sửng sốt: “Còn có người khác vào núi ư? Ta không nhìn thấy, ta chỉ mới đến đây được một lát, ngoại trừ các ngươi thì không nhìn thấy ai cả.”

Thiệu Thanh Viễn nhìn thoáng qua giỏ sau lưng hắn, quả thật không có bao nhiêu cây thuốc, chắc là chưa từng gặp mặt với những người đó.

Hơn nữa với sự hung tàn của đám người Bạch Chi Ngôn kia, nếu thật sự bị người khác nhìn thấy, e là phải giết người diệt khẩu.

Nghĩ vậy, Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Đa tạ đại thúc có ý tốt khuyên bảo, nhưng mà chúng ta cũng lo lắng cho an nguy của bằng hữu, vẫn phải đi vào xem thử. Đại thúc yên tâm, nếu chúng ta vào đến rừng chướng khí vẫn không tìm được người, cũng sẽ không đi vào chịu chết.”

Đại thúc thấy không khuyên được bọn họ, cũng chỉ có thể thở dài: “Trong lòng các ngươi hiểu rõ là tốt rồi, nhớ kỹ đừng xem thường rừng chướng khí. Cánh rừng này rất lớn, đi một ngày cũng không thể đi ra được, nếu lại ở trong đó lạc đường, thần tiên cũng không cứu được.”

“Vâng, chúng ta sẽ chú ý.”

Đại thúc nhìn bọn họ vài lần, không nói thêm nữa. Dù sao hắn cũng đã khuyên nhủ, có nghe hay không là chuyện của bọn họ.

Đại thúc lắc đầu, cõng giỏ thuốc rời khỏi.

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lại ngẩng đầu, nhìn rừng núi phía trước.

Đồng Thủy Đào nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, chúng ta vẫn phải đi vào sao? Rừng chướng khí kia đi vào sẽ chết, chắc Bạch Chi Ngôn cũng sẽ không muốn đi tìm chết chứ?”

“Chúng ta đi.” Hai người Cố Vân Đông đã xem qua bản đồ bên Tây Nam này, đặc biệt là vị trí biên cảnh.

Theo cô được biết, đoạn đường biên cảnh rất dài được ngăn cách bởi núi sâu, mà trong đó có một đoạn núi rừng không sâu, nhưng đó là một khu rừng chướng khí, đây cũng là bình phong tự nhiên ngăn cách hai nước, không một ai dám xuyên qua rừng chướng khí để đi qua biên cảnh.

Hiện giờ, Bạch Chi Ngôn vội vàng chạy trốn, rất có thể trốn sang Lê Quốc.

Đi qua rừng chướng khí, là có thể tiến vào lãnh thổ Lê Quốc.

Nhưng mà… Làm sao Bạch Chi Ngôn có thể bình an đi qua khu rừng chướng khí kia?

Hai người đều nghĩ không ra, nhưng bọn họ cảm thấy có tám chín phần Bạch Chi Ngôn đi theo con đường mòn này.

“Đi thôi, đi trước rồi nói sau.”

Bình Luận (0)
Comment