Chương 1553: Cố Vân Đông có biện pháp đối phó chướng khí
Đoàn người nhắm mắt lướt qua bụi cỏ, bắt đầu đi về phía khu rừng chướng khí.
Có một vài chỗ, cho dù không có biển báo và cảnh báo cũng có thể biết đó là một mối nguy hiểm.
Giống như khu rừng trước mặt này, khi đến gần một chút, Cố Vân Đông đã cảm thấy tới nơi đại thúc kia nói.
Nhìn từ xa, đã có thể phát hiện cây cối hoa cỏ trong khu rừng phía trước hoàn toàn không giống với những thứ xung quanh. Như thể có một bức tường ngăn cách rừng núi bình thường và rừng chướng khí thành hai thế giới.
Thiệu Văn ngồi xổm xuống, nhìn cành cây bị uốn cong cùng với vết máu rất nhỏ trên mặt đất, thấp giọng nói: “Phía trước là lối vào, bọn họ quả thực đã vào rừng.”
“Lá gan bọn hắn lớn như vậy sao? Đi vào không phải là đường chết sao?” Đồng Thủy Đào nhíu mày.
“Chắc là trong tay có đan dược gì đó, có thể chống cự trong rừng chướng khí một thời gian ngắn.” Thiệu Võ suy đoán.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông khẽ gật đầu, nhưng mà không biết đan dược này là gì. Nhưng xem ra số lượng chắc chắn không nhiều, nếu không sẽ không chỉ mang theo vài người vào núi mạo hiểm như vậy.
“Tiểu thư, chúng ta đi vào không?” Đồng Thủy Đào thấp giọng hỏi.
Những người khác lần lượt nhìn sang cô, ngay cả Thiệu Thanh Viễn cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt Cố Vân Đông lại hơi sáng lên, mở miệng: “Vào chứ.”
Thiệu Thanh Viễn vừa thấy vẻ mặt này của cô, biết trong lòng cô nhất định có tính toán, lập tức thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đồng Thủy Đào mừng rỡ: “Tiểu thư, chẳng lẽ trong tay người cũng có đan dược có thể chống lại chướng khí sao? Vậy thì còn chờ gì nữa, bây giờ chúng ta lập tức đi bắt người.”
Nàng xắn tay áo lên, làm bộ muốn vào đi, nhưng lại bị Cố Vân Đông kéo trở về.
“Muội không thể vào.”
“Vì sao chứ?” Đồng Thủy Đào bày tỏ sự tổn thương.
Cố Vân Đông: “Bởi vì trong tay ta chỉ có hai liều thuốc, không có nhiều hơn. Ta và phu quân đi vào là được rồi, nếu các ngươi đi vào trong, e rằng không đến nửa canh giờ đã hít phải khí độc mà xong đời.”
Thiệu Võ tiến lên nói: “Phu nhân, nếu chỉ có hai liều thuốc, vậy để cho ta và Thiệu Văn đi vào thôi. Ngài và chủ nhân ở bên ngoài chờ chúng ta, chúng ta nhất định sẽ bắt được Bạch Chi Ngôn.”
“Đúng vậy, phu nhân, hai chúng ta sẽ tiến vào.” Thiệu Văn lập tức gật đầu phụ họa.
Khóe miệng Cố Vân Đông khẽ giật, đương nhiên trong tay cô không có đan dược, làm gì có thứ đó đưa cho bọn hắn?
Nghĩ tới đây, Cố Vân Đông duỗi tay kéo nhẹ ống tay áo của Thiệu Thanh Viễn.
Vẻ mặt hắn nghiêm túc: “Không cần, chúng ta vào là được rồi. Các ngươi ở bên ngoài trông chừng, thuận tiện tra xem xét còn có dấu vết nào khác hay không, cũng có khả năng bọn họ không tiến vào rừng chướng khí. Dấu vết trên mặt đất này nói không chừng chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi.”
“Nhưng mà……”
MAyy dich
“Ở lại.”
Thiệu Thanh Viễn trầm giọng, ba người lập tức trở nên nghiêm túc.
“Vâng ạ.” Tuy rằng vẫn còn lo lắng, nhưng vẫn nghiêm túc đồng ý. Sau đó mấy người bọn họ buộc ngựa dưới gốc cây bên cạnh, lo lắng nhìn hai người đi vào rừng.
Thiệu Thanh Viễn gỡ tay nải từ trên lưng ngựa xuống mang vào, nắm tay Cố Vân Đông đi vào.
Chờ đến khi mấy người Thiệu Văn không nhìn thấy nữa, Cố Vân Đông mới đặt tay nải vào trong không gian.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới hỏi: “Có phải nàng có thứ gì có thể đối phó rừng chướng khí này không?”
“Có, chờ một lát, thiếp sẽ lấy cho chàng.”
Cố Vân Đông chớp mắt, trên mặt lộ ra vẻ xảo quyệt, vừa nói vừa tìm kiếm trong không gian: “May mắn chúng ta chỉ mang theo ba người bọn họ đi cùng, nếu đi cùng đám người Hạ phó tướng, e rằng không thể thoát khỏi.”
Trong lúc nói chuyện, cô lấy từ trong không gian ra hai túi. Cô đưa một túi cho Thiệu Thanh Viễn: “Cầm lấy.”
“Đây là…” Cái gì?
Cố Vân Đông thấy hắn lộ ra biểu tình mờ mịt khó hiểu, dừng lại, cười trút ngược túi.
“Thứ này gọi là túi dưỡng khí, chàng còn nhớ chuyện mấy năm trước, ta ẩn nấp trong rương kín theo dõi thuộc hạ của Đào lão gia vào núi không? Trong rương kia không thể thở, ta đã mang cái này.”
Cô mở ống dưỡng khí ra, trực tiếp nhét vào mũi Thiệu Thanh Viễn.
Hắn: “…”
Cố Vân Đông tò mò hỏi: “Chàng cảm thấy thế nào?”
Thiệu Thanh Viễn có chút kinh ngạc, hít thở hai hơi, cười nói: “Cảm giác lành lạnh, nhưng cũng khá thoải mái.” Giống như mũi của hắn hoàn toàn thông.
Cố Vân Đông nói với hắn: “Trong không gian của thiếp còn rất nhiều túi dưỡng khí, cũng đủ cho chúng ta đi qua lại khu rừng chướng khí này. Đám người Bạch Chi Ngôn có đan dược, chúng ta có thứ này, không sợ.”
Thiệu Thanh Viễn cầm túi màu lam trong tay, cười nói: “Vẫn là nàng có cách.”
Cố Vân Đông rất hưởng thụ, đúng vậy, trong không gian của cô có rất nhiều thứ, đầu óc lại thông minh, gặp phải vấn đề gì cũng không sợ.
“Thừa dịp còn chưa tiến vào rừng chướng khí, chúng ta ăn chút gì đó trước đi, đuổi theo cả một ngày đường, đều ăn bánh khô uống nước lạnh, lát nữa vào rừng chướng khí lại không thể ăn được nữa, lấp đầy bụng trước rồi lại nói sau.” Lần này đi vào, cũng không biết phải đi bao lâu, ăn uống trước đã.
Cố Vân Đông nói xong, lấy từ trong không gian ra đồ ăn nóng hổi. Ngày lên đường từ huyện Tĩnh Bình, cô bảo nhà bếp làm chút thức ăn. Trong không gian, thời gian sẽ đứng yên, vì vậy bỏ vào khi lấy ra vẫn còn mới, hiện giờ vẫn còn bốc hơi nóng.
Cố Vân Đông đưa cho hắn một bát cơm lớn, lại bỏ thêm hơn nửa rau dưa và thịt vào: “Chàng ra ngoài đã nhiều ngày rồi, đến bên đại doanh Tây Nam nhất định không được ăn cơm ngon. Đây là do bà tử Cảnh làm, chàng mau ăn đi.”
“Còn không phải sao? Tạ tướng quân còn nói chờ bắt được gian tế trong quân doanh thì sẽ đãi ta một bữa tiệc lớn, kết quả……” Thiệu Thanh Viễn thở dài lắc đầu, bộ dạng bị ngược đãi.
Cố Vân Đông cười phá lên, hai người mỗi người bưng một bát cơm, cứ như vậy đứng ăn ngay tại chỗ.
Ăn xong, lại uống hai ngụm nước ấm, hai người mới thoải mái ợ một hơi.
Mấy ngày nay vẫn luôn lên đường, đây là bữa cơm nóng hổi đầu tiên, thật sự thoải mái.
Cố Vân Đông cất bát đũa ăn xong vào không gian, trong tay ngoại trừ một túi túi dưỡng khí ra thì không còn gì khác, cứ như vậy chuẩn bị xuất phát.
“Đi, chúng ta vào rừng thôi.”
“Ừm.”
Có túi dưỡng khí này, việc hô hấp của hai người không còn là vấn đề nữa, rừng chướng khí không còn là rào cản tự nhiên đối với bọn họ.
Nhưng vì để tránh hít phải chướng khí, bọn họ cố gắng không nói nhiều nhất có thể.
Cứ như vậy đi được một đoạn, chẳng mấy chốc trời đã tối đen.
Chướng khí là khí độc do các xác của động vật và các loại thực vật thối rữa phát ra, vùng này đã từng có một lượng lớn động thực vật chết, nhưng lại không có người xử lý, vì vậy mới hình thành mật độ chướng khí như vậy.
Lúc hai người Cố Vân Đông mới đi vào, còn có thể nhìn thấy một số loài động vật, nhưng mà càng đi vào bên trong, những động vật này lại càng ít. Động vật nhạy cảm với nguy hiểm hơn con người rất nhiều. Hầu hết các loài động vật đều bỏ chạy khi biết nơi này không thích hợp để sống.
Cho nên càng vào sâu nơi chướng khí, rất hiếm thấy động vật. Chỉ có cây cối thích nghi với môi trường ở nơi này mới có thể cao lớn, che khuất cả ánh trăng trên đầu.
Bởi vậy, Cố Vân Đông bọn họ cũng không cần lo lắng rắn rết chuột kiến, chỉ cần bảo vệ tốt cho chân không bị những cây cỏ độc cắt trúng, đoạn đường này coi như thuận lợi.