Chương 1554: Người đàn ông mắc kẹt trong vũng bùn
Trong tay Cố Vân Đông cầm một cái đèn pin, chiếu sáng mấy mét phía trước.
Bọn họ còn mang kính bảo hộ trên mắt, một tay khác cầm gậy, quần áo cũng giống như quần áo bảo hộ, che kín toàn bộ cơ thể, có thể nói bọn họ trang bị vô cùng đầy đủ.
Nhưng mà khi bọn họ đi đến nửa đêm, đột nhiên cảm giác trên đỉnh đầu có mấy giọt nước, hơn nữa giọt nước này còn có xu hướng dần trở nên lớn hơn.
“Trời mưa rồi.” Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, một khi trời mưa, đường sẽ không dễ đi nữa.
Cố Vân Đông cũng thấp giọng chửi rủa: “Hai ngày trước ngóng trông trời mưa thì lại không mưa, bây giờ lại đến gây rối."
Cô mím môi, lấy từ trong không gian ra hai bộ áo mưa: “Nào, mặc vào đi.”
Đây là áo mưa ngụy trang, mặc trên người không chỉ dày, hơn nữa đi trong rừng cũng không khiến người ta phát hiện.
Thiệu Thanh Viễn chạm vào nó, nhướng mày có chút ngạc nhiên.
Hai người nhanh chóng mặc vào, tiếp tục đi về phía trước.
Vì để tránh bị lạc đường, dọc đường còn phải đánh dấu.
Tuy nhiên, càng đi bọn họ càng cảm thấy khó khăn, chủ yếu là mưa ngày càng nặng hạt, những giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, vô cùng đau đớn. Mặt đất cũng trơn trượt, cộng với một số xác chết thối rữa của động thực vật, cực kỳ khó đi.
“Chúng ta không thể tiếp tục đi nữa, trước tiên nghỉ ngơi ở nơi này, chờ mưa tạnh rồi lại đi về phía trước.” Thiệu Thanh Viễn giữ cô lại, vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Vân Đông thở ra: “Được.” Cô cũng không muốn đi về phía trước.
Cô thực sự muốn nhanh chóng bắt được Bạch Chi Ngôn, nhưng mạng của mình vẫn quan trọng hơn. Đặc biệt ở khu rừng chướng khí đầy nguy hiểm và xa lạ này, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
Cố Vân Đông quay đầu nhìn, rừng cây rậm rạp này, muốn tìm được một chỗ rộng rãi một chút thật sự không dễ dàng.
Đặc biệt là trời vừa mưa vừa tối, còn có chướng khí, tầm nhìn cực kỳ thấp.
Hai người tìm một hồi lâu, cuối cùng tìm được một mảnh đất trống hơi lớn một chút.
MAyy dich
“Nơi này đi.” Cố Vân Đông vung tay lên, lấy ra một cái lều.
Thiệu Thanh Viễn không thể không cảm khái lần nữa, túi càn khôn trong tay áo nương tử nhà hắn thật sự quá hữu dụng.
Trước kia mấy thứ này đều không dùng được, hơn nữa cũng không tiện dùng trước mặt người khác, Cố Vân Đông rất ít lấy đồ trong không gian. Hiện giờ Thiệu Thanh Viễn mới biết được, thì ra trong không gian kia của cô, có nhiều thứ hiếm thấy cũng như chưa từng gặp qua như vậy.
Thế giới cô sống trước kia, chắc là một nơi vô cùng tiện lợi và tốt đẹp.
Thiệu Thanh Viễn nghĩ vậy, trong tim không khỏi nhói lên, vội vàng duỗi tay nắm chặt tay cô, Cố Vân Đông nghi hoặc quay đầu: “Chàng làm sao vậy?”
“Không có việc gì, đi vào nghỉ ngơi thôi.”
Cố Vân Đông cất áo mưa, đẩy hắn vào trong lều, kéo khóa lên, lập tức cảm thấy trên người ấm áp hơn nhiều.
Có điều hai người cũng không dám lấy túi dưỡng khí ra, lại không thể nói nhiều lời, Thiệu Thanh Viễn dứt khoát bảo Cố Vân Đông ngủ một lát, e rằng trong chốc lát không thể tạnh mưa.
Cố Vân Đông thực sự mệt mỏi, nhưng chồng cô bên cạnh còn mệt hơn cô.
Cô muốn đổi với hắn, để cô gác đêm cho hắn ngủ một giấc.
Nhưng mà dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chắc chắn Thiệu Thanh Viễn sẽ không đồng ý, Cố Vân Đông dứt khoát nằm xuống ngủ, cô đặt đồng hồ báo thức cho mình một tiếng, nghỉ ngơi một lát lại đổi người.
Thiệu Thanh Viễn không nhìn thấy hành động đặt đồng hồ báo thức của cô, cho dù nhìn thấy cũng không biết đó là gì.
Hắn nhìn Cố Vân Đông ngủ, mỉm cười, lại cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài. Thậm chí sợ đánh thức cô, động tác đều vô cùng nhẹ nhàng.
Bởi vậy lúc đồng hồ báo thức vang lên, Thiệu Thanh Viễn hoảng sợ.
Cố Vân Đông tỉnh lại, vừa lúc nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đang nhíu mày tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Cô không nhịn được bật cười, cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Thiệu Thanh Viễn vừa quay đầu lại, đã bắt gặp vẻ mặt tươi cười của cô, lập tức nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Không có chuyện gì cả, chàng mau ngủ đi, thiếp đã tỉnh táo rồi, tới lượt thiếp gác đêm.”
“Nàng…”
Cố Vân Đông nhắc nhở hắn: “Nếu chúng ta tiếp tục tranh cãi thì sẽ bị nhiễm độc bởi chướng khí, chàng mau ngủ đi, bằng không nếu chàng quá mệt mỏi, sau đó gặp được đám người Bạch Chi Ngôn, ai sẽ bảo vệ thiếp.”
Thiệu Thanh Viễn tức khắc á khẩu không trả lời được, nhìn bộ dạng Cố Vân Đông như thể, nếu hắn không chịu nghỉ ngơi, cô sẽ nói chuyện cho đến khí nhiễm độc chướng khí mới thôi, vì vậy hắn chỉ có thể nằm xuống nghỉ ngơi.
Cố Vân Đông cho đắp chăn cho hắn, Thiệu Thanh Viễn không yên tâm dặn dò: “Ta chỉ cần nửa canh giờ là được, đến lúc đó nhớ gọi ta. Còn nữa, nếu lát nữa trời tạnh mưa thì phải gọi ta dậy, chúng ta xuất phát.”
“Thiếp biết rồi.”
Nhưng mà, trời không ngừng mưa, cứ tí tách gần một đêm, mãi cho đến khi trời tờ mờ sáng mới nhỏ dần.
Thiệu Thanh Viễn tự mình tỉnh lại, vừa tỉnh dậy đã nghe thấy tiếng mưa rất nhỏ, khẽ nhíu mày. Lại nhìn sắc trời, khóe miệng khẽ giật, nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cô không nhìn thấy ánh mắt của hắn, thuận tay đưa bình giữ nhiệt cho hắn: “Cái này thiếp mới lấy từ không gian ra, vẫn còn nóng, chàng uống đi, bên trong là cháo.”
Bình giữ nhiệt có một miệng nhỏ, có ống hút, Thiệu Thanh Viễn uống hơn nửa bình mới dừng lại.
Chờ sau khi hai người ăn xong, lúc này mới mở lều ra, nhìn mưa phùn bên ngoài.
“Cơn mưa này không lớn lắm, nhưng đường tương đối khó đi.” Nhưng bọn họ vẫn muốn xuất phát.
Hai người lại mặc áo mưa vào, trang bị toàn thân, lại thu dọn đồ đạc, tiếp tục đi về phía bên trong.
Con đường trong khu rừng vốn không dễ đi, sau một đêm mưa mặt đất càng thêm lầy lội, bước chân càng thêm cẩn thận.
Tốc độ của hai người rất chậm, nhưng tốt xấu gì cũng coi như đang tiến về phía trước.
Mưa phùn tạnh không bao lâu, mặt trời lên cao, cho dù đã là mùa đông, nhưng ánh nắng xuyên qua bóng cây chiếu trên lưng, vẫn cảm thấy nóng bức.
Trên mặt Cố Vân Đông rất nhanh xuất hiện mồ hôi, việc đi lại cũng trở nên khó khăn.
Thiệu Thanh Viễn thấy thế khẽ cau mày, ngồi xổm trước mặt cô: “Nàng lên đi, ta cõng nàng đi.”
Nhưng mà một lúc lâu Cố Vân Đông không di chuyển, cũng không lên tiếng.
Hắn ngẩn người, quay đầu hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Vân Đông chỉ tay về phía trước: “Chàng nhìn kìa.”
Thiệu Thanh Viễn nhìn theo tầm mắt cô, ngay sau đó đồng tử hơi co lại, đột nhiên nắm chặt tay cô.
“Đi, qua đó xem thử.” Cố Vân Đông kéo hắn đi về phía trước.
Trước mặt họ là một người đàn ông, một nửa người chìm trong bùn lấy, người đã tắt thở.
“Đây là đầm lầy sao?” Cũng không rất giống lắm nhỉ.
“Nàng đứng ở chỗ này, ta đi xem.” Thiệu Thanh Viễn buông tay cô, thật cẩn trọng tiến lên phía trước.
Khi đến gần một chút, hắn có thể cảm nhận được bùn đất dưới chân mềm ra, khiến người ta chìm xuống.
Thiệu Thanh Viễn lập tức dừng bước, nhìn người bị mắc kẹt bên trong.
Đánh giá trạng thái sắc mặt của người này, có lẽ hắn mới chết vào đêm hôm qua. Còn có quần áo trên người hắn, rõ ràng sạch sẽ và gọn gàng.
Thiệu Thanh Viễn xem xong thì trở lại, Cố Vân Đông hỏi hắn: “Thế nào?”
“Nếu đoán không sai, chắc là người bảo vệ Bạch Chi Ngôn.”