Chương 1555: Ra khỏi rừng chướng khí
Tối hôm qua trời mưa quá lớn, ở đây còn là rừng chướng khí, chỉ cần sơ sẩy sẽ xảy ra chuyện.
Bạch Chi Ngôn lại không giống bọn họ, còn có chỗ che chắn mưa gió. Bọn hắn nhất định phải luôn lên đường, lại thấy không rõ tình huống trên đường, ai biết sẽ dẫm phải chỗ nào chứ?
“Đi, chắc Bạch Chi Ngôn ở ngay phía trước.” Thiệu Thanh Viễn nói xong, lại ngồi xổm xuống: “Nàng lên đi, ta cõng nàng.”
Cố Vân Đông liếc xéo hắn, vòng qua hắn đi về phía trước.
Thiệu Thanh Viễn: “…”
Hắn vội vàng đi nhanh vài bước đuổi theo: “Vân Đông.”
“Chàng cũng thấy rồi, trong rừng còn có đầm lầy giống như lúc nãy. Chàng cõng thiếp sẽ càng nặng, một khi không cẩn thận có thể dẫm phải, đến lúc đó chúng ta cùng nhau xong đời. Ta tự đi, một người xảy ra chuyện tốt xấu gì vẫn còn có người hỗ trợ.”
Cô nói xong thì đi thẳng về phía trước, Thiệu Thanh Viễn xoa thái dương, tính tình của thê tử ngang bướng như vậy, hắn cũng cảm thấy bất lực.
Hắn chỉ có thể đuổi theo, có điều gặp phải cái chết của tên hộ vệ kia, bọn họ càng thêm cẩn thận.
Hơn nữa, sau cơn mưa ngày hôm qua, bọn họ phát hiện dấu chân trên mặt đất trở nên rõ ràng hơn.
Ngoại trừ tên hộ vệ đã chết kia, từ dấu chân có thể thấy, còn bốn người ở phía trước.
Nhưng mà, sau khi đi thêm nửa canh giờ, họ nhìn thấy một thi thể thứ hai.
Người đàn ông này mặc y phục giống người đàn ông vừa rồi, hiển nhiên cũng hộ vệ của Bạch Chi Ngôn.
Nhưng mà hắn ta gục ngã dưới gốc cây, sắc mặt xanh tím.
Thiệu Thanh Viễn tiến lên dò xét một chút, nói: “Hít phải chướng khí quá nhiều, trúng độc mà chết.”
Cố Vân Đông kinh ngạc: “Chẳng lẽ đan dược trong tay Bạch Chi Ngôn cũng không đủ?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, có lẽ là vậy.
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn dấu chân trên mặt đất, có chút nghi hoặc.
“Sao chỉ có dấu chân của hai người?” Cố Vân Đông ở bên cạnh hắn cũng ngồi xổm xuống, theo lý thuyết, trước đó bọn họ nhìn thấy dấu chân của bốn người, sau khi có một người chết, còn có ba người mới đúng.
Thiệu Thanh Viễn vạch bụi cỏ trước mặt ra: “Có dấu vết của một đôi chân tương đối nặng, chắc là Bạch Chi Ngôn được một người trong đó cõng đi.”
Cơ thể của Bạch Chi Ngôn vốn đã yếu, sau lần dùng Bạch Mộc Tử, tuy đã không khác gì người bình thường. Nhưng mà so với những người như Thiệu Thanh Viễn, hắn ta vẫn là kém hơn một chút.
Huống chi nơi này là rừng chướng khí, ngay cả người có cơ thể khỏe mạnh còn không chịu nổi, huống chi là hắn ta.
“Đi.” Lần theo dấu chân, bọn họ tiếp tục đi sâu vào trong rừng.
Đáng tiếc, đêm qua bọn họ nghỉ lại một đêm, nhưng đám người Bạch Chi Ngôn vẫn tiếp tục lên đường, mặc dù bởi vậy nên tổn thất hai hộ vệ, nhưng quả thật cũng kéo giãn khoảng cách với bọn họ.
Bởi vậy, chờ đến khi bọn họ ra khỏi cánh rừng, trời đã nhá nhem tối, cũng không thể đuổi kịp Bạch Chi Ngôn.
Chẳng qua, ở lối ra của rừng chướng khí, gặp được thi thể của hộ vệ thứ ba. Hơn nữa, thời gian tử vong cách đây không lâu.
“Nói như vậy, chắc hẳn Bạch Chi Ngôn vừa rời khỏi nơi này.” Trên mặt Cố Vân Đông lộ vẻ vui mừng.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, lấy ra hai viên thuốc, đưa cho cô một viên: “Đây là thuốc giải độc, ăn cái này trước đi. Tuy rằng chúng ta có túi dưỡng khí, nhưng ít nhiều vẫn hít phải.”
Tuy rằng thuốc giải độc này không hoàn toàn giải hết độc chướng khí, nhưng vẫn có chút tác dụng.
Cố Vân Đông nuốt xuống, hai người tiếp tục lần theo dấu vết đi về phía trước.
Nhưng mà, khi nhìn dấu chân dấu vết xe ngựa trên nơi dấu chân của bọn hắn, sắc mặt hai người ngay lập tức trở nên trầm trọng.
Bọn họ không nghĩ tới, sau khi Bạch Chi Ngôn đi ra rừng chướng khí lại còn có người tới đón hắn ta.
Lần này không xong rồi, hai chân bọn họ làm sao đuổi kịp bốn chân đã sớm rời đi chứ?
Hả? Khoan đã...
Cố Vân Đông bỗng chốc nheo mắt lại.
Thiệu Thanh Viễn còn đang suy nghĩ làm thế nào để đuổi theo Bạch Chi Ngôn, thì nhìn thấy Cố Vân Đông đi sang bên cạnh vài bước, sau đó tìm một khoảng đất trống, bắt đầu lấy thức ăn nhẹ từ trong không gian ra.
Thiệu Thanh Viễn nghi hoặc: “Nàng làm gì vậy?”
“Lấy đồ ăn đó.” Cố Vân Đông cười nói, kéo hắn ngồi xuống đất: “Chúng ta ở trong rừng chướng khí một ngày một đêm, ngoại trừ bữa đầu ăn chút thức ăn, cũng chỉ có buổi sáng uống chút cháo, chàng không đói bụng sao?”
Đói, đương nhiên đói rồi.
MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn không tự chủ được nhận bát cô đưa qua, thấy dáng vẻ tràn đầy tự tin này của cô, ngay lập tức nở nụ cười: “Xem ra trong lòng nàng lại có tình toán, được, vậy thì ăn cơm trước.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Đúng vậy, ăn uống no say mới có thể xử lý kẻ xấu.”
Cô bưng ra một nồi mì, múc đầy bát hai người, nước dùng còn nóng hổi, ăn xong toàn thân đều cảm thấy thoải mái.
“Chàng nói cơ thể Bạch Chi Ngôn vốn không tốt, lại ở trong rừng chướng khí lăn lộn một ngày một đêm, còn không được ăn ngon, sau khi ra khỏi chắc là không tốt lắm chỉ?”
Thiệu Thanh Viễn dừng lại, lại cúi đầu uống hai ngụm canh, cười nói: “Nàng nói đúng, chắc hắn ta sẽ mau chóng tìm một căn phòng để dừng lại nghỉ ngơi.”
Hơn nữa, Bạch Chi Ngôn chắc sẽ không ngờ rằng bọn họ cũng sẽ chui vào rừng chướng khí, đuổi theo phía sau hắn, càng sẽ không nghĩ đến bọn họ cũng đi ra được.
Nếu hắn ta cho rằng mình đã thoát khỏi truy binh, tất nhiên sẽ dừng nghỉ chân ở gần đây.
Nói xong, cả hai đồng thời ngẩng đầu nhìn về phương xa.
Ăn xong cơm chiều, Cố Vân Đông thoải mái thở ra.
Thiệu Thanh Viễn lập tức cầm bát đũa đến bên bờ suối rửa sạch.
Sau đó hắn quay lại, nắm lấy vai cô: “Khi nào chúng ta xuất phát?”
“Đợi khi trời khuya, mọi người đều đã ngủ.”
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, không nói gì thêm.
Trời tối rất nhanh, Cố Vân Đông hơi híp mắt lại, đứng lên vỗ bụi bặm trên người: “Đi thôi.”
Nói xong, cô nhìn trái nhìn phải, vung tay về phía khoảng đất trống, một chiếc xe máy lập tức xuất hiện ở trước mặt hai người.
Cũng không biết có phải trời sinh nam nhân đều thích loại xe này hay không, Thiệu Thanh Viễn thậm chí còn không biết đây là thứ gì, nhưng chỉ cần nhìn thấy đường cong của xe, đôi mắt sáng lên.
Cố Vân Đông… không hiểu? Không thể lý giải tình yêu của họ đối với xe cộ.
Cô lại lấy ra hai mũ bảo hiểm, nói cho hắn cách đội.
“Như vậy, sẽ không ai có thể nhìn ra chúng ta trông như thế nào.”
Thiệu Thanh Viễn gõ ngón tay lên nón, đây cũng là một thứ tốt, ngoại trừ có chút nặng.
Tay phải hắn đặt trên chiếc xe máy: “Đây là cái gì? Chúng ta dựa vào cái này để đuổi theo Bạch Chi Ngôn sao?”
“Đây cũng là một loại phương tiện, chẳng qua không giống xe ngựa, xe ngựa cần ngựa kéo, hơn nữa tốc độ chậm, cái này…… Lát nữa chàng sẽ biết.”
Cố Vân Đông thần bí bước lên xe: “Lên đây, ôm eo thiếp.”
Thiệu Thanh Viễn luôn cảm thấy dường như không nên thực hiện như vậy.
Có điều hắn vẫn nhanh chóng bước lên, nghiêng mình về phía trước, ôm lấy cô.
Hừm? Đột nhiên cảm thấy làm vậy cũng không tồi.
Cố Vân Đông đá chân chống, phát động xe.
Chiếc xe máy này được cô tìm thấy lúc ở mạt thế và đặt vào trong không gian, lúc đầu âm thanh của động cơ có chút lớn. Tang thi ở mạt thế dựa vào khứu giác và thính giác để phán đoán phương hướng, cái này xe này của cô luôn đưa tang thi tới tìm cô, vì vậy cô đã tìm cao thủ để cải biến chiếc xe.
Mặc dù bây giờ vẫn phát ra tiếng ồn, nhưng cũng không còn quá to, cũng chỉ có lúc khởi động là hơi lớn một chút mà thôi.