Chương 1556: Cảm giác giống như bay
Mấy năm trước, khi Cố Vân Đông mang theo người nhà chạy nạn, đã có tính toán với chiếc xe máy này.
Rốt cuộc, con đường đó thật sự rất gian nan, đặc biệt Vân Thư và Khả Khả đều còn nhỏ, có xe máy chở cũng thuận tiện hơn nhiều.
Nhưng ý tưởng này vừa nảy ra tới đã bị gỡ bỏ, trên đường chạy nạn đều là người. Cho dù cô đã tìm đường mòn hẻo lánh để đi, nhưng vẫn gặp được không ít người chạy nạn, ban đêm cũng có rất nhiều người ở trên đường.
Cho nên khi đi từ phủ An Khánh đến phủ Tuyên Hòa phủ, cô chỉ lấy ra xe bò.
Lúc này thì khác, gần rừng chướng khí không có thôn làng nào cả, vừa rồi bọn họ đã quan sát bằng kính viễn vọng, căn bản không có ai cả. Thôn gần nhất chỉ cách bọn họ một chút.
Mà hướng đi xe ngựa của Bạch Chi Ngôn, là đi về phía thôn đó.
Ánh mắt Cố Vân Đông có chút sáng, đã lâu không lái, còn có chút ngượng tay.
Xe bắt đầu nổ máy, Thiệu Thanh Viễn còn đang chờ đợi, xe đột nhiên phóng về phía trước.
Hắn siết chặt tay, cả người đều dựa vào ở lưng Cố Vân Đông.
Xe chạy rất nhanh, Thiệu Thanh Viễn ngẩn người, ngay sau đó kinh ngạc nhìn bóng cây hai bên dưới ánh trăng lướt qua.
Nhanh, chiếc xe này quá nhanh, còn nhanh hơn xe ngựa gấp một hai lần.
Nhưng giọng nói nặng nề của Cố Vân Đông xuyên qua mũ bảo hiểm truyền tới: “Tốc độ này được không? Có muốn thiếp tăng tốc hay không?”
“Còn có thể nhanh hơn nữa sao?” Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc.
“Đương nhiên.”
“Tăng.”
Cố Vân Đông nghe vậy, cô tăng ga, bóng cây hai bên di chuyển càng lúc càng nhanh.
Nhưng mà có chút đáng tiếc, mặt đất này không quá bằng phẳng, bằng không Cố Vân Đông còn muốn nhanh hơn một chút.
Cô ước gì có thể nhanh chóng đuổi kịp Bạch Chi Ngôn, bắt người về.
Thiệu Thanh Viễn ngồi phía sau lại hơi nóng lòng rục rịch, chiếc xe này, hắn cũng muốn lái thử. Xem ra thoải mái mà cũng nhanh hơn cưỡi ngựa.
Đáng tiếc hiện tại làm chính sự quan trọng hơn, về sau có cơ hội lại thử.
Có xe máy, căn bản không tốn bao nhiêu thời gian, hai người cũng đã thấy được thôn phía trước.
Cố Vân Đông cách thôn một dặm thì dừng lại, cất xe máy và mũ bảo hiểm vào trong không gian, sau đó hai người lặng lẽ tới gần thôn kia.
Vừa đến cửa thôn, Thiệu Thanh Viễn đột nhiên giữ chặt cô: “Xe ngựa.”
Cố Vân Đông nhìn theo hướng ngón tay hắn, quả thực nhìn thấy một chiếc xe ngựa ngừng trong sân của căn nhà thứ năm.
Căn nhà kia chỉ dùng rào tre bao quanh, tường nhà rất thấp, liếc mắt đã có thể nhìn thấy chiếc xe ngựa này.
Thôn trước mặt này khá đổ nát, cũng rất nhỏ, nhà ở đều thưa thớt và không bằng phẳng.
Hai người Cố Vân Đông xem xét một lát, căn nhà tốt nhất đều là nhà đất, hơn nữa toàn bộ sân đều có rào tre bao quanh. Trong một thôn như vậy, rất hiếm có một chiếc xe ngựa trông đơn giản khiêm tốn nhưng lại có những con ngựa có tinh thần phấn chấn như vậy.
“Ta đến bên xe ngựa xem thử.” Thiệu Thanh Viễn nói: “Nàng ở đây chờ ta.”
“Cẩn thận một chút.”
Thiệu Thanh Viễn nói xong, lặng lẽ lẻn vào sân, tới gần chiếc xe ngựa, lặng lẽ xốc màn xe lên.
Trong xe không có thứ gì, cũng không có ai, nhưng Thiệu Thanh Viễn nhạy bén ngửi thấy một mùi máu tươi nhàn nhạt.
Hắn không chần chừ buông màn xe xuống, lại lặng yên ra khỏi hàng rào.
Từ đầu đến cuối, hắn không phát ra một tiếng động nào, quay lại bên cạnh Cố Vân Đông.
“Thế nào rồi?”
“Trong xe ngựa có mùi máu tươi, trong xe ngựa không có người, chắc hẳn cũng không ở trong nhà này.”
Cố Vân Đông trầm mặc, không ở trong nhà này, vậy phải đi đến những nhà khác tìm, rất dễ dàng rút dây động rừng.
Mới nghĩ tới đây, đột nhiên sau lưng bọn họ truyền đến một trận âm thanh.
Hai người Thiệu Thanh Viễn chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, ngay lập tức dựng tóc gáy.
Hai người nhìn nhau, chậm rãi quay đầu, quả nhiên trong bụi cỏ phía xa có động tĩnh rất nhỏ.
Thiệu Thanh Viễn đè tay Cố Vân Đông lại, nhỏ giọng nói: “Ta đi xem, nàng đừng nhúc nhích.”
“Chàng đừng……”
“Không sao đâu.” Thiệu Thanh Viễn vỗ nhẹ tay nàng, vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Vân Đông chỉ có thể đứng tại chỗ, nhưng lại đặt nỏ tiễn lên cổ tay, nhắm về phía đó sẵn sàng đón quân địch.
Thiệu Thanh Viễn nghiêng người chậm rãi vạch bụi cỏ ra, sau đó thấy được một con…… Mèo?
Hắn hơi ngạc nhiên, con mèo có đôi mắt xanh sáng bóng, dường như bộ lông của nó dựng thẳng lên, vô cùng hung ác, nhe răng trợn mắt với hắn.
Thiệu Thanh Viễn cảm thấy kỳ lạ, lại muốn đi vào bên trong.
Đột nhiên con mèo kia nhảy lên, giơ móng vuốt nhào tới hắn.
Thiệu Thanh Viễn túm lấy nó, Cố Vân Đông thấy thế vội vàng chạy tới, nhìn mèo trong tay hắn, có chút ngạc nhiên: “Nó phát ra âm thanh đó hả?”
“Bên trong chắc còn có gì đó, vừa rồi nó muốn ngăn cản ta vào bên trong.” Thiệu Thanh Viễn đoán bên trong có thể có mèo con.
Ai ngờ đi vài bước, lại nhìn thấy một cậu bé bốn năm tuổi.
Cố Vân Đông cũng ngẩn người, nhìn thấy đứa nhỏ đang cuộn tròn mình, trên người lấm lem, quần áo cũng rất mỏng manh, cơ thể gầy yếu, co người ngủ.
Nơi này có chút rơm khô, nằm ở trên quả thật thoải mái hơn rất nhiều.
Mèo trong tay Thiệu Thanh Viễn đột nhiên giãy giụa, kêu meo meo.
Đứa nhỏ nằm trên rơm tựa hồ bị động tĩnh này làm giật mình, mở to mắt có chút mờ mịt nhìn thoáng qua, nhìn thấy hai người và một mèo trước mặt, chợt rùng mình, theo bản năng muốn kêu lên.
Cố Vân Đông vội tiến lên một bước, che miệng cậu bé lại: “Suỵt, đừng la lớn, chúng ta không phải người xấu, chỉ đi ngang qua nơi này, nhìn thấy có một con mèo lúc ẩn lúc hiện, cho nên tới nhìn xem thôi.”
Đứa nhỏ mở to mắt, trong con ngươi đều là hoảng sợ.
Cố Vân Đông ngước mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn, hắn buông tay ra, con mèo vốn đang giãy giụa thì rơi xuống đất, nhanh chóng nhào vào ngực đứa nhỏ, nhe răng trợn mắt với Cố Vân Đông.
MAyy dich
Cố Vân Đông cũng buông tay đang che miệng đứa nhỏ ra, đứa nhỏ vội vàng ôm con mèo vào lòng, lui về sau một bước nhỏ.
Cố Vân Đông thấp giọng hỏi cậu bé: “Ngươi là trẻ con trong thôn này sao? Sao ngươi lại ngủ ở dây? Người nhà ngươi đâu?”
Đứa nhỏ lắc đầu, quay đầu sang hướng khác, không nhìn bọn họ.
Cố Vân Đông có chút khó xử, nhìn dáng vẻ đầy phòng bị của đứa nhỏ. Cô còn muốn hỏi có phải người trong xe ngựa ở thôn này hay không, lại ở nhà nào.
“Ngươi không cần sợ hãi, ta sẽ không làm hại ngươi.”
Đứa nhỏ vẫn không nhìn cô, nhưng mà đúng lúc này, trong bụng cậu bé truyền đến tiếng ‘ục ục’.
Khuôn mặt đứa nhỏ đỏ lên, cơ thể càng co lại.
Cố Vân Đông cười, lấy từ trong tay áo ra một cái bánh bao, đưa qua: “Đói bụng hả? Cái này cho ngươi, nếm thử xem, ăn rất ngon.”
Đứa nhỏ trộm nhìn qua, Cố Vân Đông nghe rõ tiếng cậu bé nuốt nước miếng.
Nhưng mà đứa nhỏ này vẫn không nói lời nào, Cố Vân Đông suy nghĩ một lát, nhìn con mèo trong ngực cậu bé, nói: “Ta thấy mèo của ngươi cũng đói bụng, nhưng nó không ăn đồ ta cho, ngươi có muốn tự mình cho nó ăn không?”
Đứa nhỏ nhìn con mèo trong ngực, lại nhìn cô, trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc vươn tay, nhanh chóng cầm lấy chiếc bánh.
Cậu thật sự rất đói bụng, sau khi lấy được, trực tiếp chia làm hai phần, một nửa cho mình ăn, một nửa cho mèo con ăn.
Hơn nữa đứa nhóc ăn như hổ đói, dường như bị đói rất lâu rồi.