Chương 1557: Bạch Chi Ngôn ở nhà trưởng thôn
Cố Vân Đông thấy thế, lại lấy ra hai cái: “Từ từ ăn, ta vẫn còn này.”
Đứa nhỏ ngẩng đầu, rụt rè nhìn về phía cô: “Ngài, sao ngài lại cho ta ăn.”
“Làm sao? Ngươi lo lắng ta cho ngươi ăn là muốn hại ngươi sao?”
Đứa nhỏ lắc đầu, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng rụt rè nói: “Vậy ngài có thể cho ta nhiều thêm một chút không? Ta có thể giúp ngài làm việc, ngài đừng thấy ta nhỏ, ta, ta rất giỏi.”
Ánh mắt Cố Vân Đông lóe lên một tia sáng: “Thật sao? Nếu ngươi có bản lĩnh như vậy, vậy thì ta sẽ hỏi ngươi mấy câu, coi như mấy cái bánh này là thù lao, được không?”
“Đặt câu hỏi sao?” Cậu không đọc sách, cũng không biết chữ, lỡ như không trả lời được thì phải làm sao? Cái này có chút khó.
Nhưng nhìn bánh trong tay Cố Vân Đông, đứa nhỏ lại nuốt nước miếng, nặng nề gật đầu một cái: “Ngài, ngài hỏi đi.”
“Ngươi là người trong thôn này sao? Vì sao lại ở nơi này, thôn này tên là gì?”
Đứa nhỏ không nghĩ tới cô lại hỏi những thứ này, loại này không cần đọc sách cũng có thể trả lời, hắn đương nhiên biết.
Bởi vậy đứa nhỏ nhỏ giọng trả lời: “Đây là thôn Phong Thu, ta là người thôn này. Không, không đúng, ta không phải người dân thôn này, cũng không đúng……”
Bản thân đứa nhỏ cũng bối rối.
Cố Vân Đông ngẩng đầu, nhìn Thiệu Thanh Viễn, cười nói sang chuyện khác: “Được rồi, vậy chúng ta bỏ qua vấn đề này. Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, ban ngày ngươi có nhìn thấy người ngoài nào vào thôn này không?”
“Có.” Ánh mắt đứa nhỏ sáng lên: “Có một chiếc xe ngựa tới đây, con ngựa kia rất cao lớn, rất lợi hại, đi rất nhanh, ta trốn trong bụi cỏ nhìn thấy.”
“Vậy ngươi biết bọn họ có mấy người không? Bây giờ đang ở nhà ai?”
Đứa nhỏ suy nghĩ một lát: “Có ba người.” Ở, ở… “Ở nhà trưởng thôn.”
Cố Vân Đông duỗi tay sờ đầu cậu bé: “Vậy ngươi biết nhà trưởng thôn ở chỗ nào không?”
“Đương nhiên biết.” Đứa nhỏ không nhịn được ngẩng đầu cọ vào tay cô, dáng vẻ rất thích được cô sờ đầu, đáy mắt có một tia vui mừng.
Cố Vân Đông dừng tay, nhưng không thu tay: “Ở nơi nào?”
Đứa nhỏ đứng lên, đi ra khỏi đống rơm, sau đó chỉ vào căn nhà ở giữa thôn: “Cái đó.”
Cố Vân Đông nhìn theo hướng ngón tay cậu bé, hơi híp mắt.
Đứa nhỏ và bọn họ nói mấy câu, tính tình ít nhiều có chút buông lỏng, bế mèo con dưới đất lên nói: “Ta dẫn hai người tới đó.”
Nói xong liền muốn đi.
Cố Vân Đông vội kéo cậu bé lại: “Không cần, chúng ta biết rồi, thúc thúc này sẽ tự đi, chúng ta ở đây ăn một chút, ở đây chờ, được không?”
Nếu Bạch Chi Ngôn thật sự ở đó, mang theo đứa nhỏ này sẽ quá nguy hiểm..
Nhưng bọn họ cũng không thể để đứa nhỏ một mình ở đây, lỡ như cậu bé chạy loạn kêu bậy, rút dây động rừng khiến Bạch Chi Ngôn chạy trốn, vậy thì quá mệt.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu với cô, đi tìm hiểu tình hình trước.
Cố Vân Đông kéo đứa nhỏ đang ngơ ngác trốn vào sau đống rơm, thấp giọng dò hỏi về cha mẹ của cậu bé.
MAyy dich
Nhưng mà vừa rồi cậu bé còn nói chuyện, nghe thấy cô nhắc tới cha mẹ, đứa nhỏ lại ngậm chặt miệng, không hé răng.
Cố Vân Đông bất đắc dĩ, chỉ có thể nói sang chuyện khác, thấy cậu bé miệng ăn bánh có chút khô, lập tức cầm lấy túi nước bên cạnh đưa cho cậu bé.
Sau khi Thiệu Thanh Viễn rời đi, trước tiến hắn đi vào sân để xe ngựa kia, cho con ngựa ăn chút thuốc, tránh để Bạch Chi Ngôn cưỡi ngựa chạy trốn.
Ngay sau đó, hắn mới lặng lẽ tiến đến sân nhà trưởng thôn.
Động tác của Thiệu Thanh Viễn rất nhẹ, nhưng vừa mới trèo qua tường rào, bên tai lại đột nhiên truyền đến một tiếng thét chói tai.
“A…” m thanh này dồn dập lại hoảng sợ, nhưng trong nháy mắt đã dừng lại, phảng phất như…… Bị người nào đó chặn lại.
Không ổn!! Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn khẽ thay đổi, hắn nhanh chóng lao về phía căn phòng phát ra âm thanh.
Vừa đạp cửa ra, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy hai thi thể trên mặt đất, một nam một nữ.
Ngoài ra, còn có một người cầm thanh kiếm trong tay, trên mũi kiếm lạnh như băng còn đang rỉ máu. Góc tường đối diện hắn, có một thiếu niên nhà nông đang co ro, toàn thân phát run, mồ hôi nhễ nhại.
Nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn, thiếu niên kia vội vàng hô to: “Cứu mạng……”
Giọng nói còn chưa dứt, người đàn ông đang đứng cầm kiếm kia đã xông tới, đánh nhau với Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn nhìn y phục của người này, chắc là người hộ vệ còn lại của Bạch Chi Ngôn sau khi ra khỏi rừng chướng khí.
Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng rút nhuyễn kiếm bên hông ra, chặn lưỡi kiếm của hắn ta.
Hai người đánh nhau một hồi, lại chuyển qua sân bên ngoài.
Sau đó Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy Bạch Chi Ngôn được một người khác bảo vệ đi ra từ một căn phòng khác, đối mặt với Thiệu Thanh Viễn, sắc mặt Bạch Chi Ngôn đều thay đổi: “Không ngờ lại đuổi tới đây.”
Hắn nói với hộ vệ đang đánh với Thiệu Thanh Viễn: “Mao Chẩm, giết hắn.”
“Vâng ạ.” Động tác của Mao Chẩm càng thêm sắc bén.
Người này rõ ràng là một cao thủ, dù sao Thiệu Thanh Viễn cũng không giống hắn ta, từ nhỏ đã được bồi dưỡng trở thành tử sĩ, có chút khó chống cự, không khỏi nhìn Bạch Chi Ngôn đang được một người khác che chở, chuẩn bị trốn thoát.
Hai mắt hắn tối sầm, cũng may hắn đã động tay động chân vào con ngựa, cho dù hắn ta muốn chạy trốn cũng trốn được bao xa, quan trọng là phải chuyên tâm đối phó với Mao Chẩm trước mặt.
Động tác trong tay Thiệu Thanh Viễn sắc bén vài phần, bức Mao Chẩm lui một bước.
Mao Chẩm là người có thân thủ tốt nhất bên cạnh Bạch Chi Ngôn, nhưng tiếc là, hắn ta mới ra khỏi rừng chướng khí không bao lâu. Tuy rằng không suy yếu như Bạch Chi Ngôn, nhưng quả thật cũng khiến động tác của hắn chậm hơn vài phần, hơi vận khí một chút, cảm giác khí huyết cuồn cuộn.
Chính lúc này Cố Vân Đông đuổi tới, lúc nàng nghe được tiếng thét chói tai kia, ngay lập tức cảm thấy có điều không thích hợp, dặn đứa nhỏ ở trong đống rơm không được đi ra, sau đó nhanh chóng chạy tới đây.
Còn có người nhà trưởng thôn và hàng xóm bên cạnh cũng nghe được động tĩnh, cẩn thận ra ngoài xem xét. Nhưng nhìn thấy hai người đánh nhau kịch liệt, mọi người lại lập tức rụt đầu về, không dám tùy tiện ra ngoài.
Thiếu niên nhà nông cuối cùng cũng phản ứng lại, lập tức vừa khóc vừa la hét bò ra khỏi phòng, chạy sang phòng khác và hét lên: “Cha mẹ chết rồi, cha mẹ bị hắn ta giết chết.”
Người nhà trưởng thôn kinh hãi, cũng bất chấp hai người đang đánh nhau ở trong sân, vọt tới phòng bên cạnh, quả thực nhìn thấy hai vợ chồng ngã trên mặt đất, mở to hai mắt.
Trưởng thôn tuổi đã lớn, nhìn đến con trai và con dâu chết không nhắm mắt, suýt nữa đã ngất đi.
Một lúc lâu sau, hai mắt đỏ ngầu vọt ra: “Ta giết ngươi.”
Còn chưa lao ra ngoài, đã bị những người khác ngăn cản: “Cha, cha bình tĩnh một chút, trong tay người kia có kiếm, chúng ta đánh không lại.”
“Đúng đúng đúng, cha đừng gấp, chúng ta xem vị đại hiệp này, hắn nhất định có thể giúp chúng ta trừng trị hung thủ.”
Thiệu Thanh Viễn được xưng là đại hiệp, khóe miệng khẽ giật, hắn nhìn thấy Cố Vân Đông từ bên ngoài hàng rào muốn xông tới hỗ trợ, vội vàng nói: “Bạch Chi Ngôn trốn thoát từ bên kia, mau đuổi theo trước đi.”