Chương 1558: Đuổi kịp Bạch Chi Ngôn
Cố Vân Đông quay đầu nhìn lại, quả thật nhìn thấy hai bóng dáng đang di chuyển cách đó không xa.
Cô nhìn hai người đang giao thủ, xác định rằng phu quân nhà mình tạm thời không chịu thiệt thòi nên không nói hai lời mà quay đầu đi đuổi theo Bạch Chi Ngôn.
Sắc mặt Mao Chẩm đại biến, đao sáng chói một chiêu ngăn Thiệu Thanh Viễn, rồi cầm kiếm đâm về phía sau lưng Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn hít một hơi khí lạnh: "Vân Đông, tránh đi.”
Cố Vân Đông theo bản năng lăn xuống đất một vòng, thành công né tránh nhát kiếm kia. Sau một khắc Thiệu Thanh Viễn đến, một lần nữa đỡ lấy kiếm của Mao Chẩm.
Lúc này động tác của hắn càng lúc càng dồn dập và hung ác, nửa điểm cũng không cho hắn ta có cơ hội rời đi, vài lần đâm xuống mấy nhát kiếm trên người Mao Chẩm.
Cố Vân Đông chạy rất nhanh, nhìn thấy hai người Bạch Chi Ngôn đã chạy vào nhà kia lên xe ngựa thì vội vàng nâng nỏ tiễn trên cổ tay lên, nhắm ngay vào bọn hắn mà bắn tới.
Chỉ là hiện tại đã hơn nửa đêm, hai người chạy lại loạn xạ, một mũi tên kia không thể bắn trúng.
Cố Vân Đông cúi đầu chửi thề một tiếng, bước nhanh đuổi theo.
Bạch Chi Ngôn đã được đẩy lên xe ngựa, hộ vệ bên cạnh hắn ngồi ở trên viên xe, mạnh mẽ kéo dây cương, "Giá" một tiếng, ngựa giơ vó lên, giẫm ngã hàng rào viện, kéo xe ngựa chạy về phía trước.
Bạch Chi Ngôn cùng hộ vệ thậm chí là Mao Chẩm đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, ai ngờ sau một khắc, ngựa đột nhiên “hí” một tiếng, hai chân mềm nhũn, rồi ngã xuống đất.
Bạch Chi Ngôn ngồi trong xe bị đập mạnh vào vách xe, cũng may hộ vệ trên xe trước khi thấy thùng xe bị lật ngã đã nhanh tay nắm lấy cánh tay hắn, kéo người từ trong xe ngựa ra.
Cùng lúc đó, Cố Vân Đông cũng chạy tới.
Cô nhìn thoáng qua con ngựa ngã trên mặt đất, lại nhìn thấy thần sắc Bạch Chi Ngôn suy yếu thì cười một tiếng.
Hộ vệ kia kéo Bạch Chi Ngôn từng bước lui về phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn cô.
Cố Vân Đông lại đột nhiên xông lên, nhào về phía hai người kia.
Hộ vệ kia vội vàng nghênh chiến, hắn chỉ là người phụ trách tiếp ứng bên khu rừng chướng khí, nên thân thủ hiển nhiên so ra kém Mao Chẩm, khi đối đầu với Cố Vân Đông cũng có chút cố hết sức.
Bạch Chi Ngôn nhíu mày, híp mắt xoay người bỏ chạy.
Cố Vân Đông nhíu mày, động tác lại nhanh hơn vài phần. Chỉ là đừng nhìn hộ vệ này thân thủ bình thường nhưng hắn lại cực kỳ quấn người, mặc dù trên người hắn đều là máu cũng phải gắt gao ngăn cản cô.
Cố Vân Đông bị tức đến bật cười, tuy nói Bạch Chi Ngôn không phải thứ tốt gì, nhưng hộ vệ dưới tay hắn thế nhưng ai nấy đều trung thành và tận tâm với hắn.
Cũng may Cố Vân Đông có nhiều vũ khí bí mật, lúc hộ vệ lại lần nữa quấn lên, Cố Vân Đông không tránh mà hơi nghiêng người, tay trái đặt vào bên cổ hắn, trong tay đột nhiên có thêm một thanh chủy thủ, chợt xẹt qua cổ hắn.
Hộ vệ không dám tin nhìn cô, không nói nên lời, chỉ phun ra từng ngụm máu.
Cố Vân Đông thu chủy thủ lại, đẩy tay, hộ vệ đã ngã xuống đất.
Cố Vân Đông thở ra một hơi, lau mặt, quay đầu nhìn —— mẹ nó, Bạch Chi Ngôn đâu?
Không phải hắn đã không còn khí lực gì, đi đường cũng cần phải có người nâng đỡ sao? Sao mới chỉ một lát đã không nhìn thấy rồi?
Cố Vân Đông nhíu mày, nhìn trái nhìn phải.
Chỉ là không đợi cô tìm được người, trong nhà dân đậu xe ngựa kia đột nhiên truyền đến tiếng khóc lóc và thét chói tai.
Cố Vân Đông thần sắc ngưng trọng, không nói hai lời mà xoay người chạy trở về, nhảy vào hàng rào.
Sau đó, nhìn thấy Bạch Chi Ngôn trong tay cầm một con dao găm, đặt trên cổ một đứa trẻ ba bốn tuổi. Tay kia, túm lấy cổ áo đứa nhỏ kia, đẩy từng bước từng bước từ trong phòng đi ra.
Đứa nhỏ kia khóc đến nước mắt nước mũi cũng tràn ra, thân thể liên tục run rẩy, lớn tiếng gọi cha mẹ.
Cha mẹ nó đi theo phía sau khóc lóc cầu xin thả đứa bé.
Bạch Chi Ngôn quyết đoán tàn nhẫn, nhìn thấy hán tử nhà nông kia cầm cuốc muốn đến cứu người, không nói hai lời mà rạch một đao trên cánh tay đứa nhỏ.
"Oa..." Tiếng khóc của đứa nhỏ tê tâm liệt phế: "Cha, mẹ, đau, con đau quá, con sắp chết rồi.”
Cha mẹ hắn trong nháy mắt không dám động nữa, người mẹ càng quỳ xuống cầu xin hắn: "Công tử, công tử cầu xin ngài buông tha cho con ta, nó còn nhỏ như vậy. Ta trả lại tiền cho ngài, ngài không cần đưa tiền gửi xe ngựa nữa, ngài mau buông con trai ta ra, cầu xin ngài.”
Bạch Chi Ngôn không thèm để ý đến bà ta, chỉ ngước mắt nhìn về phía Cố Vân Đông đang đứng ở trong viện sắc mặt xanh mét, cười lạnh nói: "Ngươi tốt nhất không nên tới đây, bằng không ta sẽ giết hắn."
“Đừng, đừng giết con trai ta." Gia đình hoảng sợ la hét.
Bạch Chi Ngôn quát lớn: "Câm miệng lại.”
Cha mẹ hài tử trong nháy mắt không dám nói chuyện, chỉ là tầm mắt cầu khẩn nhìn về phía Cố Vân Đông, hy vọng cô không nên kích thích Bạch Chi Ngôn.
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn hắn: "Bạch Chi Ngôn, trước kia thật đúng là không nhìn ra, lòng ngươi ngoan độc như vậy.”
“Bớt nói nhảm đi, ngươi cũng không cần kéo dài thời gian. Xe ngựa của ta là các ngươi động tay động chân đúng không, ta cho các ngươi trong vòng nửa khắc đồng hồ, làm cho con ngựa kia tỉnh lại, ta muốn rời đi. Nếu không, ta sẽ giết thằng nhóc.”
Bạch Chi Ngôn cười nói: "Đến lúc đó, chỉ sợ ngươi cũng không thể rời khỏi thôn này rồi?" Trong thôn đã chết người, bọn hắn khẳng định sẽ không bỏ qua người bên ngoài.
Cố Vân Đông nhíu mày, cô tin tưởng Bạch Chi Ngôn có thể làm ra loại chuyện này, người này ngay cả mẫu thân ruột thịt cũng có thể xuống tay diệt khẩu, còn có cái gì mà hắn không làm được?
Cô hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Được, ta đáp ứng ngươi, ngươi tốt nhất nên giữ vững tay, nếu đứa nhỏ này lại bị thương, cũng đừng nghĩ đến ngựa nữa.
Nói xong, cô lấy từ trong tay áo ra một bình sứ ném qua: "Đây là thuốc cầm máu, ngươi cầm máu cho thằng bé trước, nếu mất máu quá nhiều sẽ mất mạng, ngươi cũng trốn không thoát.”
Bạch Chi Ngôn nhìn thoáng qua bình sứ trên mặt đất, cười nhạo nói: "Không cần, chỉ cần các ngươi làm nhanh một chút, hắn chỉ có vết thương nhỏ như vậy, còn không đến mức mất máu quá nhiều. Hắn có thể mất mạng hay không, vậy phải xem tốc độ của các ngươi có nhanh hay không."
“ Ngươi..."
"Ta biết ngươi có nỏ tiễn, khuyên ngươi nên không nên hành động thiếu suy nghĩ thì tốt hơn, nếu không tay ta run lên, mạng của đứa nhỏ này sẽ không còn nữa."
Cố Vân Đông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ có thể xoay người đi về phía chiếc xe ngựa kia.
Con ngựa này còn sống, Thiệu Thanh Viễn tuy rằng cho uống thuốc, nhưng cũng muốn chờ đến lúc bọn họ rời đi, vừa vặn có một chiếc xe ngựa để dùng. Cho nên con ngựa này chỉ là không có khí lực gì, không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Cố Vân Đông cũng không biết Thiệu Thanh Viễn dùng thuốc gì, nên giải như thế nào.
Cô dừng một chút, đứng lên đi về phía nhà thôn trưởng.
Còn chưa đi tới, đã thấy Thiệu Thanh Viễn một thân toàn máu vội vàng chạy tới.
Ánh mắt Cố Vân Đông khẽ sáng: "Hộ vệ kia..."
"Chết rồi."
"Còn chàng thì sao? Có bị thương không?”
“Đều là vết thương nhỏ thôi, hộ vệ kia cuối cùng bị nhị nhi tử nhà thôn trưởng tìm được cơ hội chém hắn một đao, ta mới có thể dễ dàng thoát thân như vậy."
Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm, nói lại ý định của Bạch Chi Ngôn một lần.
Thiệu Thanh Viễn rũ mắt suy tư một lát: "Ta đi giải dược tính cho con ngựa kia, chỉ cần rời khỏi thôn này, chúng ta xuống tay cũng dễ hơn."
“ Ừm."