Chương 1559: Bạch Chi Ngôn bị bắt
Thiệu Thanh Viễn rất nhanh đã đi tới trước chiếc xe ngựa kia, Bạch Chi Ngôn cũng đã túm lấy đứa nhỏ kia đi ra.
Trong thôn có rất nhiều thôn dân cũng đi ra khỏi nhà, chỉ là đều trốn xa, nơm nớp lo sợ nhìn mấy người này.
Thôn trưởng hai tròng mắt đỏ thẫm mang theo người nhà đuổi theo, hận không thể lập tức xông lên giết Bạch Chi Ngôn báo thù cho nhi tử và con dâu.
Cố Vân Đông cho ngựa kia uống thuốc, ngựa đảo mắt, cảm giác trên người khôi phục, chậm rãi đứng dậy.
Bạch Chi Ngôn liếc mắt nhìn toa xe một cái, toa xe kia trải qua một lần vừa rồi đã bị hư hỏng, bánh xe cũng bị lệch, không thể dùng, cho nên chỉ có thể cưỡi ngựa.
Hắn nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Cởi dây cương ra.”
Thiệu Thanh Viễn làm theo.
Bạch Chi Ngôn nhìn về phía hai vợ chồng này: "Hai người lui về phía sau, lui về phía cây bên kia.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông nhìn thoáng qua phía sau, cái cây kia hơi xa, khoảng cách này, Bạch Chi Ngôn lên ngựa chạy trốn sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Hơn nữa, khoảng cách này, đã vượt qua phạm vi bắn của nỏ tiễn.
Cái này, cũng chính là tính toán của Bạch Chi Ngôn.
Trong tay hắn có con tin, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn không có cách nào khác, chỉ có thể lui ra phía sau, mãi cho đến khi dưới gốc cây kia mới thôi.
Bạch Chi Ngôn lúc này mới ôm đứa nhỏ kia lên ngựa, chính mình cũng cưỡi lên.
Nhìn thấy hắn sắp đánh ngựa rời đi, cha mẹ đứa nhỏ vội vàng tiến lên ngăn cản: "Công tử, công tử trả lại hài tử cho chúng ta đi, ngài đi là được rồi, trước tiên trả lại hài tử cho chúng ta đã.”
Bạch Chi Ngôn trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, cầm roi ngựa hung hăng quất về phía phụ thân kia.
Phụ thân ngã xuống đất, lại có mẫu thân vẫn ngăn cản hắn: "Công tử, ta chỉ có một đứa con trai này ah, ngài không thể mang đi..."
Bạch Chi Ngôn lại muốn động thủ, ngước mắt nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đứng ở đó, đột nhiên nở nụ cười một tiếng.
Hắn nhìn về phía mẫu thân phía trước, nói: "Muốn ta trả con trai lại cho ngươi đúng không, được, ngươi nhận lấy.”
Nói xong, giơ đứa nhỏ kia lên, nặng nề ném ngã xuống đất.
"Ah..." Người trong thôn đều hoảng sợ thét chói tai.
"Ầm" một tiếng, một mũi tên nhanh chóng bắn tới, thẳng tắp bắn trúng tay phải của Bạch Chi Ngôn.
Tay hắn mềm nhũn, đứa nhỏ rớt xuống, được người cha phản ứng nhanh mà chạy đến ôm lấy.
Cũng may, tay Bạch Ngôn bị thương, không có cách nào ném đứa nhỏ kia xuống đất, cứ như vậy trực tiếp rơi xuống, lực đạo không lớn nhưng cha đứa nhỏ kia vẫn bị gãy xương khi đón đứa nhỏ.
Đứa nhỏ oa oa khóc lớn, cha mẹ hắn vội vàng ôm hắn lui về phía sau.
Bạch Chi Ngôn không dám tin quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông đang nhấc tay bắn ra nỏ tiễn kia, làm sao có thể? Rõ ràng đã rời xa phạm vi bắn cung.
Nhưng mà không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, trong tay Bạch Ngôn không có con tin, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đã nhanh chóng xông lên.
Bạch Chi Ngôn không chút nghĩ ngợi kéo dây cương muốn chạy, nhưng hắn quên mất, người của hắn giết con trai thôn trưởng.
Thôn trưởng coi trọng nhất chính là con trai lớn của mình, hôm nay gặp họa, trong lòng làm sao cam tâm?
Bởi vậy sau khi nhìn thấy Bạch Chi Ngôn cưỡi ngựa, hắn cũng đã dặn dò người nhà ở phía trước kéo thẳng dây thừng.
Lúc này sắc trời rất tối, Bạch Chi Ngôn lại vội vàng hoảng hốt, đương nhiên không thấy rõ tình huống trên đường.
Hắn đánh ngựa cưỡi khoảng hai trăm mét, con ngựa đã loạng choạng một cái, hí vang một tiếng rồi ngã xuống đất.
Bạch Chi Ngôn trực tiếp từ ngựa ngã xuống, bàn tay vốn đã bị thương, truyền đến một tiếng 'trắc", gãy rồi.
Trưởng thôn dẫn người tiến lên, cầm cuốc nặng đánh hắn.
Bạch Chi Ngôn tốt xấu gì cũng đã luyện võ, nhịn đau không nói hai lời mà lăn một vòng, đứng lên nắm lấy kiếm bên cạnh.
Lúc Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông chạy tới, Bạch Chi Ngôn lại đả thương vài người.
Cuối cùng bị Thiệu Thanh Viễn một cước đá bay ra ngoài, trực tiếp phun ra một ngụm máu, ngất đi, thôn Phong Thu vốn khóc lóc la hét, rốt cuộc cũng an tĩnh lại.
Thiệu Thanh Viễn thở ra một hơi, trói Bạch Chi Ngôn lại.
Thôn dân thôn Phong Thu lúc này mới lục tục xúm lại bên này, những người bị thương đều được nâng lên, gọi lang trung thu dọn trên đường.
Trải qua một phen giày vò đánh nhau như vậy, lúc này sắc trời đã mờ mịt.
Thôn trưởng thôn Phong Thu được người đỡ, bước chân nặng nề đi tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn, ánh mắt hung ác liếc Bạch Chi Ngôn bên cạnh một cái, lại đề phòng căm hận nhìn hai người Thiệu Thanh Viễn, hỏi: "Các ngươi là ai? Có quan hệ gì với hắn ta?”
Những thôn dân khác đều vây quanh, ầm ĩ: "Đúng vậy, các ngươi đến thôn Phong Thu của chúng ta làm gì? Chúng ta đang sống bình yên, các ngươi tới đây vừa đánh vừa giết, cũng không sợ trời đánh sao?”
“Con cái nhà ta cũng bị thương, các ngươi nói làm sao bây giờ?”
"Con dâu của thôn trưởng cũng đã chết, giết người đền mạng, người này nhất định phải chết."
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhau một cái, hiển nhiên tình huống này bọn họ không thể rời đi được, Bạch Chi Ngôn càng không thể mang đi.
Thiệu Thanh Viễn tiến lên một bước, nói với thôn trưởng: "Ta thấy không ít người bị thương, việc quan trong trước mắt là xem vết thương cho bọn họ, chúng ta tìm một chỗ đàng hoàng rồi bình tĩnh nói chuyện đi.”
Thôn trưởng vẫn rất phẫn nộ, nhưng nơi này quả thật không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, bởi vậy hừ lạnh một tiếng, gật gật đầu: "Các ngươi đi theo ta.”
Có người muốn tiến lên tiếp nhận Bạch Chi Ngôn, nhưng vừa nghĩ đến bộ dáng hung tàn ác độc vừa rồi của hắn trong lòng lại có chút sợ hãi, tuy rằng lúc này hắn ngất đi, nhưng ai biết tỉnh lại sẽ có động tác gì, đúng không?
Bởi vậy Bạch Chi Ngôn vẫn để hai người Thiệu Thanh Viễn tự đỡ, những thôn dân khác chỉ là vây quanh bọn họ thành một vòng, cùng đi đến nhà thôn trưởng.
Con trai lớn và con dâu của trưởng thôn đã được nâng ra phủ vải trắng, nhìn hai cỗ thi thể, bước chân thôn trưởng vẫn nặng nề một chút.
Ông ta nhắm mắt lại và lảo đảo bước vào nhà chính.
Những thôn dân khác phần lớn đều chỉ đứng ở cửa, chỉ có mấy thanh niên trai tráng đi theo vào, làm như nếu Thiệu Thanh Viễn có động tác gì, sẽ lập tức động thủ.
Đợi đến khi Thiệu Thanh Viễn ngồi xuống, thôn trưởng lúc này mở miệng nói: "Các ngươi không phải người Lê quốc, đúng không?”
Thiệu Thanh Viễn trầm mặc, loại chuyện này hắn phủ nhận cũng vô dụng, huống chi, hắn cũng xác thực không muốn phủ nhận mình là con dân Đại Tấn.
Bởi vậy, hắn khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Hắn vừa dứt lời, con trai thứ hai của thôn trưởng lúc này tiến lên một bước, cười lạnh nói: "Ngươi và hung thủ giết người này có quen biết chứ? Ta vốn đã cảm thấy kỳ lạ, khi hắn ta đến làng của chúng ta bộ dạng như bị đuổi theo. Các ngươi có phải là có cừu oán gì hay không, hắn bị ngươi bức đến thôn chúng ta tránh họa, kết quả đại ca đại tẩu ta ngay cả mạng cũng không còn, đây đều là bị các ngươi liên lụy. "
Hắn vừa dứt lời, mấy thôn dân bên cạnh cũng bắt đầu xì xào bàn tán.
"Không phải sao? Thôn Phong Thu của chúng ta luôn thái bình, bởi vì bọn hắn, mà vô duyên vô cơ lại bị vạ lây như vậy."
“Nam nhân nhà ta cũng bị thương, đáng thương, chảy nhiều máu như vậy, cũng không biết khi nào mới có thể dưỡng trở lại."
Con trai thứ hai của thôn trưởng gật đầu: "Việc này tuyệt đối không thể cứ như vậy cho qua được."
Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn dần dần trở nên lạnh lẽo, hắn nhìn về phía thôn trưởng đang trầm mặc không nói, đột nhiên nở nụ cười: “Trưởng thôn cũng có ý tứ như vậy?”