Chương 1560: Chúng ta không la hét
Ánh mắt Nhan thôn trưởng lóe lên, một lúc lâu sau mới nói: "Thôn chúng ta quả thật bởi vì các ngươi mà chịu nhiều tai ương như vậy, ta dù sao cũng phải cho con trai con dâu đã chết của ta cùng những thôn dân bị thương trong thôn ta một lời giải thích hợp lý.”
“Ngươi muốn ta trả lại công đạo?” Thiệu Thanh Viễn hỏi.
Nhan thôn trưởng không nói lời nào, con trai thứ hai của hắn liền kêu gào nói: "Chẳng lẽ không nên sao? Chúng ta cũng rất vô tội, cũng không thể chịu tội một cách vô cớ như vậy chứ?”
Cố Vân Đông ngồi bên cạnh nghe vậy "Xuy" một tiếng: "Rất vô tội, cho nên chúng ta không phải đang giúp các người báo thù sao? Tên kia sát hại đại ca đại tẩu của ngươi, chúng ta không phải đã giết hắn rồi sao? Người này làm bị thương rất nhiều dân làng, chúng ta cũng bắt trói rồi ném ở đây. Không phải chúng ta đã giúp ngươi sao? Làm sao vậy, còn ngại không đủ, muốn lấy oán báo ơn à? Vậy không còn cách nào khác, chúng ta cũng chỉ có thể cá chết lưới rách. Cho dù không biết đến lúc đó là các ngươi chết hay là chúng ta chết.”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt cả nhà trưởng thôn Nhan cùng những thôn dân khác ở đây đồng loạt biến đổi.
Đúng rồi, bọn họ sao lại quên mất, hai người trước mặt này, cũng giết người không chớp mắt, nói động thủ thì tuyệt đối không nói nhảm, trực tiếp lấy tính mạng người khác.
Hơn nữa, hơn nữa hộ vệ lúc trước võ công cao cường như vậy, còn không phải là bị bọn họ tiêu diệt sao?
Nói cho cùng, vẫn là thái độ vừa rồi của Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông quá hiền lành, đối với thôn trưởng còn tôn trọng như vậy, như rất dễ nói chuyện. Huống chi, mấy người Thiệu Thanh Viễn bắt Bạch Chi Ngôn, là một ác nhân.
Đối với bọn họ mà nói, đối phó với người xấu nhất định là một hiệp sĩ tốt, người như vậy đều quan tâm đến thanh danh của mình.
Cho nên, cũng có chút được một tấc tiến một thước.
Hiện giờ nghe Cố Vân Đông vừa mở miệng nói như vậy, mọi người đã nhịn không được mà hơi lui về phía sau một bước, có chút phòng bị nhìn bọn họ.
Thiệu Thanh Viễn thu hết biểu tình mọi người vào đáy mắt, nhìn mọi người tâm lý rối rắm, mới mở miệng nói: "Vân Đông, đừng hù dọa người khác. Chúng ta cũng không phải giết người không chớp mắt, kiếm của ta tuy rằng thấy qua không ít máu, nhưng những người đó đều là người miệng thối mà nhân phẩm cũng không tốt. Chúng ta với thôn trưởng tiến vào đây, là giải quyết vấn đề, không thể há mồm ngậm miệng kêu đánh đòi giết.”
Cố Vân Đông, "Được, tướng công, ta không hù dọa người khác.’’
Trong lúc cô đang nói chuyện, hơi lộ ra nỏ tiễn trên cổ tay, híp mắt bộ dạng đang điều chỉnh.
Thôn dân trong nhà chính: "..."
Thiệu Thanh Viễn một lần nữa nhìn về phía Nhan Trưởng thôn sắc mặt trắng bệch: "Nhan thôn trưởng, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện được chưa?"
Trưởng thôn tay cầm ghế sau hơi siết chặt, một lúc lâu sau gật đầu một cái: "Công tử muốn nói cái gì?”
“Về chuyện con trai con dâu nhà ông bị giết, ta nghĩ người rõ ràng nhất hẳn là cậu thiếu niên này. Không bằng để cho hắn nói xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?’’
Nhan thôn trưởng bất ngờ ngẩng đầu lên: "Tôn nhi ta vừa mới tận mắt nhìn thấy cha mẹ mình chết ở trước mặt hắn, ngươi lại muốn cho hắn nhớ lại những hình ảnh thống khổ kia, công tử, ngươi như vậy có phải quá đáng lắm rồi hay không?"
“Quá đáng? Các ngươi muốn giáng tội lên đầu chúng ta thì không quá đáng sao" Thiệu Thanh Viễn cũng không muốn vô duyên vô nghĩa thay người chịu tội.
Đến lúc đó người khác truyền ra ngoài, chẳng phải nói hắn lúc truy tung tích của Bạch Chi Ngôn, bức người ta vào một thôn, hại Bạch Chi Ngôn cùng đường mà đại khai sát giới, dẫn đến thôn dân kia không chết thì bị thương, tổn thất thảm trọng. Nói hắn vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, tàn sát vô tội.
Nhan thôn trưởng quay đầu, trừng mắt nhìn con trai thứ hai một cái.
Người kia hơi cúi đầu, trên mặt vẫn mang theo không cam lòng.
Nhan thôn trưởng có lòng muốn cự tuyệt, cửa lại truyền đến một giọng nói khàn khàn: "Ta nguyện ý nói ra mọi chuyện.”
Mọi người đồng loạt nhìn qua, thì nhìn thấy thiếu niên kia đứng ở bên ngoài, khuôn mặt trắng bệch, được người đỡ đi vào.
Trưởng thôn Nhan nhíu mày, vội vàng sai người bưng ghế cho hắn ngồi.
Hốc mắt thiếu niên ửng đỏ, người rõ ràng có chút không thoải mái.
Nhưng hắn vẫn đi tới trước mặt Thiệu Thanh Viễn, đối với hắn hơi khom lưng: " n công, cám ơn ngài thay cha mẹ ta báo thù, cũng cứu ta.”
Thiếu niên nói chuyện cũng có chút run rẩy, lúc ngẩng đầu thậm chí còn lắc lư một chút.
Thiệu Thanh Viễn khẽ nhíu mày, lập tức nhìn về phía Cố Vân Đông.
Cô cầm một bình thuốc đưa qua: "Cái này cho ngươi, thuốc bổ khí.”
Thiếu niên sửng sốt, lắc đầu, không nhận, chậm rãi đi đến ghế dựa bên cạnh ngồi xuống. Rồi quay đầu nhìn về phía Nhan thôn trưởng, không để ý mình đang hổn hển mà hung hăng trừng mắt nhìn nhị thúc của mình, khẽ nói: "Gia, người chân chính sát hại cha mẹ, là ác nhân bên ngoài kia, chúng ta làm sao có thể làm khó người đã giúp chúng ta?”
Rốt cuộc là cháu trai lớn của mình, lại vừa mới mất cha mẹ, Nhan thôn trưởng không trách cứ hắn vì không cùng mình đứng ở một chiến tuyến, chỉ khoát khoát tay: "Nếu ngươi đã ra ngoài, vậy ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Làm sao họ đang khỏe mạnh, lại bị giết?"
Thiếu niên gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía đứa con thứ hai của Thôn trưởng Nhan: "Nhị thúc, lúc chạng vạng có phải thúc đã xông vào phòng bọn họ, thấy được cái gì không?”
Nhan lão nhị sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia chột dạ, nhưng vẫn tranh luận: "Mấy người kia đêm nay ở phòng của ngươi và con trai ta, ta nhất thời quên mất đã cho thuê, nên đi lấy chút đồ. Vừa nhìn thấy trong phòng là khách nhân, vội vàng rời khỏi, làm sao thấy được thứ gì?"
Thiếu niên cười lạnh một tiếng: "Phải không?’
Phòng Bạch Chi Ngôn ở, đúng là phòng của thiếu niên này và con trai của Nhan lão nhị.
Nhan gia tạm thời cho ba người Bạch Chi Ngôn thuê, hai thiếu niên kia đều về phòng cha mẹ mình tạm trú một đêm.
Kết quả nửa đêm, Nhan lão đại dậy đi nhà xí, mơ mơ màng màng, nhất thời quên mất trong phòng kia không phải con trai mình. Chỉ là nhìn thấy trong phòng còn có ánh nến lóe lên, còn tưởng rằng nhi tử chưa ngủ, muốn đi qua hỏi chuyện gì xảy ra.
Vừa đi tới cửa, thì nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện.
Nhan lão đại đột nhiên tỉnh táo lại, muốn nhanh chóng rời đi. Ai biết lại nghe được bọn họ nhắc tới Nhan lão nhị, nói Nhan lão nhị ăn cơm tối xong, ngay cả cửa cũng không gõ, đã đi vào tuyên bố muốn tìm cái gì, còn nhìn đông nhìn tây, vừa nhìn đã biết là có ý đồ khác.
Còn nói mặc kệ Nhan lão nhị có mục đích gì, vì phòng ngừa vạn nhất, bắt hắn lại diệt khẩu là được, tốt nhất là vô thanh vô tức, để cho người nhà này cũng nhìn không ra cái gì.
Nhan lão đại nghe đến đó, tất nhiên trong lòng hoảng sợ, theo bản năng trở về phòng mình, cùng thê tử nhi tử nói đến chuyện này.
Ai biết vừa nói xong, cửa đã bị người đẩy ra, bên ngoài Mao Chẩm xách kiếm đi vào, trong nháy mắt đã giết chết vợ chồng Nhan lão đại.
Ngay khi hắn muốn giết thiếu niên này, Thiệu Thanh Viễn đúng lúc chạy tới.
Nếu không phải hắn, một nhà ba người, thậm chí là toàn bộ Nhan gia, đều có thể sẽ bị Mao Chẩm diệt khẩu.
Thiếu niên nói xong, hít sâu một hơi, nhìn về phía Nhan lão nhị, ánh mắt hồng hồng: "Cho nên nhị thúc, cha mẹ ta là vì thúc mà chịu tai ương. Mà thúc, sao còn có mặt mũi dùng cái chết của cha mẹ ta đi làm khó ân nhân cứu mạng của ta, muốn kiếm được chỗ tốt từ bọn họ đây?”