Chương 1561: Thôn không đoàn kết
Nhan lão nhị nghe đến đó, cả người đều choáng váng.
Bạch, Bạch Chi Ngôn gì đó? Lại muốn giết hắn? Hắn chỉ vào phòng nhi tử của mình, lại suýt bị giết? Đây là loại súc sinh gì vậy?
Chỉ là hắn còn chưa lấy lại tinh thần, đã nghe được câu nói cuối cùng của thiếu niên, lúc này thẹn quá hóa giận: "Ngươi nói bậy cái gì vậy? Sao lại xem là đỡ tai cho ta? Đại ca nếu không phải tự mình đi nhầm phòng rồi nghe được cái không nên nghe, thì làm sao có thể có người giết hắn?”
"Ngươi..."
Nhan thôn trưởng nặng nề vỗ mặt bàn một cái: "Đủ rồi, lão nhị, ngươi vào phòng khách rốt cuộc muốn làm cái gì?"
"Cha, con, con bởi vì nhìn bộ dáng trên người mấy người kia rất có tiền, muốn lấy chút chỗ tốt từ trên người bọn họ. Con không làm gì cả. Đại ca đại tẩu bị hại, làm sao có thể tính trên đầu con? Đại ca tự mình đi tới bên ngoài cửa phòng bọn họ, cho dù chuyện nghe được không phải chuyện giết ta, đó cũng là bí mật khác, đại ca cũng trốn không thoát chết."
“Ngươi câm miệng." Nhan thôn trưởng sắc mặt tái mét: "Đại ca ngươi đã không còn, ngươi còn dám nói loại lời này, ngươi có lương tâm hay không?”
Những thôn dân khác nhao nhao gật đầu: " Đúng vậy, người chết là chuyện lớn. Hơn nữa, nếu không phải Nhan lão đại bị hại phát ra động tĩnh lớn như vậy, ba người kia giết bọn họ xong, rồi cũng sẽ đến giết ngươi.”
“Đúng vậy, đúng là Nhan lão đại đỡ tai họa cho ngươi. Ta thấy, sau này hai đứa con của nhà lão đại nên giao cho phòng các ngươi chiếu cố. Coi như là cám ơn đại ca đại tẩu của ngươi.”
“Con trai con gái của Nhan lão đại đều lớn như vậy, mắt cũng không quen. Sau này nhi tử cưới vợ, nữ nhi lập gia đình, chẳng phải đều phải nhờ Nhan lão nhị lo liệu sao?”
"Ồ, chi phí này cũng không phải là lớn bình thường nha."
"Điều này cũng trách chính bọn họ, quá tham lam. Cứ nhất định phải lưu mấy người ngoài ở nhà, chỉ vì mấy chỗ tiền thuê kia, kết quả tốt rồi, hại chính mình, cũng hại chúng ta.”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông càng nghe thì lông mày càng nhíu chặt.
Hiện giờ tình huống Nhan gia đã như vậy rồi, những người này lại mạnh ai nấy nói những lời lạnh lẽo. Ngươi nói thì nói đi, cũng không trông cậy vào người khác chết ngươi còn muốn đồng tình, nhưng cũng không có đạo lý trước mặt hai đứa nhỏ Nhan gia vừa mất cha mất mẹ như vậy mà bàn tán trắng trợn như thế chứ?
Những người này, thật sự là quan hệ láng giềng trong thôn sao? Không khỏi quá mỏng manh lạnh nhạt rồi.
Còn có Nhan thôn trưởng, thân là thôn trưởng thôn Phong Thu, cứ như vậy tùy ý những người khác ở nhà mình thảo luận về nhi tử với con dâu đã chết như thế, cũng quá không có uy nghiêm rồi.
Cố Vân Đông không nhịn được mà lắc đầu, trách không được thôn này rất nghèo, phòng ốc cũng rải rác, xây dựng cực kỳ lỏng lẻo không có quy luật.
Không đoàn kết như vậy, có thể làm giàu mới là lạ đó.
Nhưng những chuyện này đều là vấn đề của bọn họ, Thiệu Thanh Viễn không muốn xen vào, sở dĩ hắn đáp ứng cùng Nhan thôn trưởng đến nhà họ nói chuyện, cũng là vì có thể thuận lợi mang Bạch Chi Ngôn đi mà thôi.
Dù sao, người Nhan gia cũng không ít, người trong thôn dù không đoàn kết, cũng có không ít người bị Bạch Chi Ngôn đả thương, tuyệt đối không cam lòng cứ như vậy thả người đi. Rốt cuộc là ở trong lãnh thổ nước khác, Thiệu Thanh Viễn cũng không muốn gây ra động tĩnh quá lớn.
Hiện giờ nguyên nhân vợ chồng Nhan lão đại bị giết đã được nói rõ ràng, Thiệu Thanh Viễn trực tiếp hỏi Nhan trưởng thôn: "Chuyện trải qua chúng tôi đều hiểu rõ, hiển nhiên không liên quan đến chúng tôi. Chúng tôi rời khỏi thôn Phong Thu, chắc là không còn vấn đề gì nữa đúng không?”
Nhan thôn trưởng cắn răng: "Tất nhiên không thành vấn đề, nhưng mà..." Hắn chỉ chỉ Bạch Chi Ngôn: "Hắn là hung thủ giết người, hắn không thể rời đi."
“Ngươi không để hắn rời đi, vậy định làm gì? Giết hắn để trút giận sao?” Thiệu Thanh Viễn hỏi.
Nhan thôn trưởng nhất thời nghẹn lời.
Nhan thôn trưởng rất muốn giết người, để báo thù cho con trai và con dâu mình. Nhưng đúng như Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông suy đoán, thôn Phong Thu rất mất đoàn kết.
Hắn tự tiện giết người, quay đầu nhất định sẽ có thôn dân đến quan phủ báo tin, toàn bộ Nhan gia đều phải bồi thường vào.
Chẳng lẽ cứ như vậy thả Bạch Chi Ngôn đi? Ông ta không hài lòng.
Thiệu Thanh Viễn tất nhiên nhìn ra sự không cam lòng của ông ta, hắn và Cố Vân Đông liếc nhau một cái, nói: "Nhan trưởng thôn, ta biết vợ chồng Nhan lão đại bị hại, các người đều rất thương tâm khổ sở. Chỉ là chuyện đã đến nước này, cho dù ông có giết hung thủ, cũng không cách nào để thời gian lùi lại, vãn hồi tính mạng của bọn họ. Chúng ta chỉ có thể nhìn về phía trước, ngươi yên tâm, cho dù chúng ta mang hắn đi, hắn cũng sẽ không có kết quả tốt, vợ chồng Nhan lão đại sẽ không bị hại vô ích.”
Thiệu Thanh Viễn muốn đưa Bạch Chi Ngôn còn sống mang về Đại Tấn, hắn cần giao cho Hoàng đế xử trí.
Hơn nữa trong tay Bạch Chi Ngôn khẳng định còn có không ít ‘‘cọc ngầm’’ được xắp xếp ở các góc của Đại Tấn, nếu hắn chết, những người đó còn không biết sẽ làm ra cái gì, thậm chí có thể vĩnh viễn cũng không bắt được, sớm muộn gì cũng là tai họa.
Nhan trưởng thôn lúc này đã tỉnh táo lại, hắn thừa nhận Thiệu Thanh Viễn nói không sai.
Hắn cũng nhìn ra, công tử trẻ tuổi trước mặt, chắc chắn sẽ mang hung thủ giết người kia đi.
Nếu hắn muốn ngăn cản, đôi vợ chồng trước mắt này nói không chừng thật đúng là sẽ động thủ, vậy thì được nhiều hơn mất.
Nhan thôn trưởng hít sâu một hơi, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: "Công tử kia có chủ ý gì?"
“Giết người đền mạng, chỉ là hôm nay ta không thể đưa người này ra để đền mạng cho ngươi, giải pháp duy nhất, chính là bồi thường."
Bồi thường??
Ánh mắt Nhan lão nhị sáng lên, lúc trước hắn dùng hết sức lực muốn đổ tội lên đầu Thiệu Thanh Viễn, không phải là vì chuyện này sao?
Lúc trước thái độ Thiệu Thanh Viễn cường ngạnh, hắn ta còn tưởng rằng ý nghĩ này không cách nào thực hiện được, chỉ có thể bỏ qua.
Không nghĩ tới hắn lại chủ động nhắc tới.
Nhan lão nhị có chút vội vàng kéo tay áo trưởng thôn La Nhan: "Cha..."
"Người câm miệng." Nhan thôn trưởng rút ống tay áo của mình về, hung hăng trừng mắt nhìn hắn ta một cái.
Ông ta và Nhan lão nhị không giống nhau, người chết là trưởng tử ông ta coi trọng nhất, trong lòng ông ta có tình cảm. Mặc dù có thể đến cuối cùng ông ta phải chấp nhận cách xử lý như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa là trái tim ông ta bình tĩnh.
Nhan thôn trưởng nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, hỏi: "A Lâm, ngươi nghĩ như thế nào?”
Nhan Lâm không biết, hắn vừa mới trải qua thống khổ mất đi thân nhân, so với Nhan thôn trưởng, hắn càng hận không thể dùng vạn đao để giết Bạch Chi Ngôn. Nhưng người yêu cầu mang hung thủ đi là ân nhân của hắn, trong lúc nhất thời, trong lòng hắn cũng rối rắm, căn bản không nghĩ tới vấn đề bồi thường gì.
Nhan thôn trưởng nhìn bộ dáng này của hắn, hơi thở dài một hơi, không hỏi hắn nữa, quay đầu nói với Thiệu Thanh Viễn: "Được, vậy... theo ngươi đi.”
Nhan lão nhị có chút kích động, khẩn cấp nói: "Đại ca đại tẩu ta chính là hai mạng người, số bạc này không thể ít hơn một trăm lượng được."
Một trăm lượng??
Thôn dân ở đây đều hít một hơi khí lạnh, nhỏ giọng nói: "Nhan lão nhị này thật dám đòi, lại còn muốn đòi con số thật lớn nha."
“Đúng vậy, một trăm lượng có thể mua bao nhiêu thứ? Có thể xây dựng hai ngôi nhà lớn bằng gạch xanh.”
“Nói không chừng Nhan lão nhị đã có chủ ý này, nhi tử hắn qua hai ba năm cũng phải cưới vợ, thôn Phong Thu của chúng ta nghèo, cũng không có cô nương nào nguyện ý gả tới đây. Nếu có nhà, chậc chậc, vậy thì không thể nói trước được."
“Đáng thương cho vợ chồng Nhan lão đại đã chết, lại mở đường cho Nhan lão nhị."