Chương 1567: Gậy ông đập lưng ông.
Cố Vân Đông chỉ nói tới đó, Nhan Lâm là người thông minh chắc chắn sẽ hiểu được.
Quả nhiên Nhan Lâm biến sắc.
Hắn đã không còn cha mẹ, không thể mất thêm muội muội.
Con người Lão Qúy thủ đoạn nham hiểm, Tống Nham bốn tuổi còn ra tay được huống hồ muội muội hắn đã mười tuổi? Hắn không thể mạo hiểm.
Nhan Lâm nghĩ vậy, hít sâu một hơi, gật đầu: “Ta, ta biết rồi, ta sẽ không nói gì.” MAyy dich
“Được, sau khi trở về nếu có ai hỏi chuyện thì ngươi cứ bịa đại lý do nào đó. Tuyệt đối không được nói chuyện nào khác, kể cả muội muội ngươi cũng đừng đề cập đến.”
Nhan Lâm gật đầu: “…được.”
Hắn nhìn qua Tống Nham, lại liếc sang Lão Qúy quay đầu nhanh chóng bước đi.
Tuy rằng Lão Qúy bị thương khắp người, trên cơ thể còn có vài vết thương rỉ máu, sắc mặt thì tái nhợt nhưng dánh người Nhan Lâm vẫn có thể nhận ra đó.
Thấy hắn không quay đầu lại mà rời đi, lập tức hét lớn: “Ngươi đứng lại đó, đi đâu thế? Đưa ta về với, cái thằng quỷ này…”
Nhan Lâm tăng tốc, vùi đầu chạy.
Hắn vừa đi, Thiệu Thanh Viễn cũng đã châm cứu xong cho Tống Nham.
Nhưng tiểu tử này vẫn chưa tỉnh, Thiệu Thanh Viễn cẩn thận bế người lên: “Ta đưa hắn lên xe ngựa trước.”
Cố Vân đông gật đầu, hỗ trợ đỡ đầu Tống Nham.
Nhưng mới đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại, cau mày nói: “Hình như thiếp thấy thiếu thiếu cái gì đó, con mèo của Tống Nham đâu?”
Thiệu Thanh Viễn cũng không biết: “Đỡ hắn lên xe đã rồi đi tìm sau.”
Chắc là ở đâu đó quanh đây, đứa trẻ này đi đâu cũng đưa mèo đi cùng.
Hai người cẩn thận bế đứa nhỏ lên xe ngựa, ai ngờ vừa mới vén rèm lên thì phát hiện Bạch Chi Ngôn trong xe đã tỉnh lại, bấy giờ đang cố gắng cởi dây trói trên người.
Nhưng nút thắt đó là do Cố Vân Đông đặc biệt chuẩn bị, Bạch Chi Ngôn lại bị Thiệu Thanh Viễn bỏ thuốc, cả người mềm nhũn, loay hoay đến đổ mồ hôi vẫn không hề nhúc nhích.
Thấy hai người Thiệu Thanh Viễn quay lại, Bạch Chi Ngôn khẽ biến sắc.
Cố Vân Đông quan sát hắn, chế nhạo nói: “Sao hả, ngươi còn muốn trốn sao?”
Bạch Chi Ngôn bị bịt chặt miệng, ánh mắt căm phẫn nhìn hai người.
Cố Vân Đông cười khẩy, bước tới tát hắn một cái, khiến hắn ta bất tỉnh lần nữa.
Thiệu Thanh Viễn không để ý, mặt không chút thay đổi sắp xếp Tống Nham yên vị bên trong thùng xe.
Sau đó hai người đi về phía lão Qúy đang cố trốn thoát, Cố Vân Đông quay sang hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Chết như nào?”
Từ đằng sau Thiệu Thanh Viễn lấy ra một chiếc bao tải: “Gậy ông đập lưng ông.”
“Các người muốn giết ta?” Lão Qúy trợn tròn mắt nhìn cái túi, đầu óc choáng váng.
Lão ta quá quen cái túi kia, vốn là để tính kế phu thê nhà này.
Nhưng lão ta chẳng thể nghĩ tới, bây giờ họ lại dùng chính cái túi đấy để tính kế với mình.
Con rắn đó không phải độc bình thường.
Lão Qúy toát mồ hôi lạnh: “Các ngươi không thể giết ta, các ngươi, các ngươi làm như vậy là phạm pháp, không thể được…”
Phạm pháp??
“Vậy ngươi giết bọn ta thì không phải phạm pháp sao?” Lão ta còn biết chữ pháp viết như nào hay sao?
Cố Vân Đông chộp lấy cái túi trong tay Thiệu Thanh Viễn ‘loạt xoạt’ ném lên người Lão Qúy.
“A, A, A ...” Lão Qúy gào lên, vươn tay vung cái túi trên người ra, lão ta muốn chạy trốn lại bị Cố Vân Đông chọc vài nhát vào người, đứng dậy còn khó chứ đừng nói là chạy.
Trải qua thời gian dài trằn trọc con rắn kia đã tỉnh lại, cong người chui ra khỏi túi.
Vừa ra ngoài, thì vèo một cái cắn ngay vào cổ lão Qúy.
Lão Qúy trợn tròn mắt, cố gắng dùng sức lôi con rắn kia ra.
Có lẽ là do cận kề cái chết nên hắn mới có sức mạnh to lớn, hắn gắng sức kéo con rắn ra và đập thật mạnh xuống đất.
Con rắn kia cũng thật xúi quẩy, bảy tấc vừa hay đập phải khối đá sắc bén.
Cố Vân Đông: “...”
Con rắn giãy dụa một hồi thì không nhúc nhích nữa, mà lão Qúy lại điên cuồng giãy dụa, vươn tay vời hai người Thiệu Thanh Viễn: “Cứu ta, cứu ta, ta không muốn chết, xin các người...”
Hai người Cố Vân Đông nhìn hắn từ trên cao, mặt không chút biểu cảm.
Một lát sau Cố Vân Đông mới quay lại nói với Thiệu Thanh Viễn: “Tìm mèo trước đã, xem xem có ở gần đây không.”
Hắn gật đầu, bắt đầu tìm kiếm trong bãi cỏ bên cạnh.
Sau khi đi được mấy bước, bỗng nhiên Cố Vân Đông nghe thấy tiếng ‘meo meo’ yếu ớt.
Mặt cô hiện lên sự vui vẻ, vạch bụi cỏ ra tiến vào trong mấy bước, quả nhiên thấy A Hoa đang ngửa cổ lên sốt ruột kêu gào.
Cái chấn vốn đang bị thương đang kẹt trong bùn, cố rút ra mà không được, càng giãy dụa càng lún sâu.
Cố Vân Đông tiến tới, cẩn thận gỡ chân nó ra, khẽ trấn an: “Không sao không sao, tiểu chủ nhân nhà ngươi không sao cả, ngươi ngoan ngoãn đừng động đậy, ta sẽ đưa ngươi tới bên cạnh thằng bé.”
Con mèo kia rất có linh tính, dường như nghe hiểu được lời của cô, tiếng kêu đã dịu lại, cũng không từ chối.
Cố Vân Đông đưa nó ra khỏi bùn, rửa sạch trong rãnh nước nhỏ bên cạnh và dùng khăn lau sạch.
Thiệu Thanh Viễn băng bó lại vết thương cho nó rồi dùng khăn bọc lại đi về phía xe ngựa.
Khi hai người đi qua người lão Qúy thì A Hoa lập tức hung dữ kêu rống lên.
Nhưng lão Qúy lại không có phản ứng gì, Cố Vân Đông liếc nhìn, thấy lão ta trợn mắt trúng độc mà chết.
Đó cũng không phải do bọn họ giết, là do bị rắn cắn mà chết, con rắn độc kia không phải do bọn họ mang tới.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn không nhìn lão ta nữa, ôm mèo con quay trở lại xe ngựa.
A Hoa vừa thấy Tống Nham mê man trong xe ngựa thì giãy dụa đòi xuống.
Cố Vân Đông cẩn thận đặt bên cạnh Tống Nham, con mèo nhỏ lập tức cựa người sát mặt cậu nhóc kêu meo meo.
Thiệu Thanh Viễn đỡ Cố Vân Đông lên xe, lại ngồi ở phía càng xe, kéo dây cương đi về phía trước.
Lúc trước bọn họ đi chậm là bởi trong xe có quá nhiều người. Nhưng hiện tại Tống Nham đang bị thương không thể đi quá xóc nảy bởi vậy Thiệu Thanh Viễn mới phải đi từ từ.
Đợi tới khi xe ngựa đi tới nơi hỏa táng hai người Mao Chẩm thì ngọn lửa đã tắt, chỉ còn lại đống tro tàn.
Thiệu Thanh Viễn đứng yên tại chỗ, chờ sau khi lửa tắt hẳn rồi nói với Cố Vân Đông: “Đổi thùng xe khác đi.”
Tuy đã tìm thấy rắn độc dấu trong xe và loại bỏ nhưng bọn họ vẫn quyết định thay xe. Thứ nhất là hiệu quả giảm xóc, thứ hai là không giống thùng xe của Bạch Chi Ngôn, cũng để tránh người khác nhận ra.
Hai người đánh xe vào trong khu rừng bên cạnh, Cố Vân Đông bước xuống xe quan sát xung quanh một vòng, xác định không có ai theo sau mới lôi trong không gian ra một cái thùng xe.
Hai người nhanh chóng thay thùng xe. Vì để chăm sóc cho Tống Nham Cố Vân Đông đã chuẩn bị cái chăn bông thật giày trong xe, nằm lên trên rõ ràng là cực kỳ thoải mái dễ chịu.