Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1568 - Chương 1568. Cuối Cùng Cũng Được Chợp Mắt.

Chương 1568. Cuối cùng cũng được chợp mắt. Chương 1568. Cuối cùng cũng được chợp mắt.

Chương 1568: Cuối cùng cũng được chợp mắt.

Tống Nham vẫn chưa tỉnh, sau khi A Hoa xác nhận cậu nhóc không có vấn đề gì thì cũng nhắm mắt ngủ.

Nhưng lúc thay xe ngựa vẫn tròn xoe mắt nhìn hai người Cố Vân Đông, chờ sau khi bọn họ đặt thêm vào đó một cái ổ mèo mới ngạc nhiên nhìn trái nhìn phải.

Đừng nhìn vẻ ngoài xe ngựa cũ nát, bên trong chẳng khác nào động tiên cực kỳ thoải mái.

Cố Vân Đông cười vui vẻ xoa đầu nó, sau khi xe ngựa tiếp tục khởi hành cô bèn lấy chút thịt gà cho nó ăn.

Trong không gian của cô không có mấy thứ đồ ăn cho mèo, thời gian đó chẳng có mấy người nuôi thú cưng, cơm ăn còn chẳng đủ chứ nói gì đến thức ăn cho mèo?

Thịt gà này là cô chuẩn bị cho Trì Trì, thằng bé rất thích thịt gà xé nhỏ.

Mà hiện giờ lại lấy cho A Hoa ăn.

A Hoa khịt khịt, ngửi ngửi, nó chưa bao giờ được ăn thứ này nên hơi nghi ngờ.

Nhưng mấy người Cố Vân Đông đã cứu nó mấy lần nên A Hoa vẫn tin tưởng, ngửi mùi có vẻ rất thơm nên duỗi đầu lưỡi nếm thử mấy miếng.

Sau khi ăn được vài miếng, tốc độ lập tức gia tăng.

Cố Vân Đông ngồi bên cạnh nhìn nó ăn không nhịn được nở nụ cười.

Nhưng khi ánh mắt chuyển hướng lên người Tống Nham lại nhíu mày.

Đổi xe ngựa mới lại ra khỏi thôn nhỏ hẻo lánh, con đường đi bắt đầu thuận lợi hơn, cũng nhanh hơn một chút.

Tới chạng vạng tối thì xe ngựa đã vào được một trấn nhỏ.

Ở đây vẫn thuộc vùng biên giới, trấn nhỏ cực kỳ náo nhiệt, không chỉ có người của Lê quốc mà thi thoảng còn có thể thấy người của Đại Tấn tới giao thương.

Bởi vậy nên mấy người Thiệu Thanh Viễn không bị chú ý tới, bọn họ tìm một khách điếm vắng vẻ để trú tạm.

Mấy người Cố Vân Đông cải trang thành một nhà ba người đưa theo đứa con đi xa, cô ôm Tống Nham vẫn đang mê man bước vào phòng.

Còn Bạch Chi Ngôn thì bị nhét vào trong bao tải đặt trong rương, coi như hành lý để Thiệu Thanh Viễn xách vào trong khách điếm.

Trên đường đi Bạch Chi Ngôn đã từng tỉnh một lần, Cố Vân Đông cho hắn ăn chút gì đó, dẫu sao cũng không thể để người ta chết đói nếu không thì báo cáo sẽ không hay.

Con người Bạch Chi Ngôn cực kỳ ngoan cố nhưng tuyệt đối sẽ không bạc đãi bản thân.

Cố Vân Đông còn tưởng hắn sẽ kiên quyết không ăn, ai ngờ hắn lại ăn như chết đói.

Chỉ có điều hai người Cố Vân Đông cũng chẳng quan tâm đến hắn cho lắm, thích ăn thì ăn, không ăn thì thôi, ai mà chiều được?

Bạch Chi Ngôn tức giận, nhưng sau khi trừng mắt hung dữ nhìn hai người thì vẫn ngoan ngoãn ăn hết

Chỉ là ăn xong lại ngất đi.

Hai người Thiệu Thanh Viễn đều là người cẩn thận, chí ít là khi ở bên trong lãnh thổ Lê quốc tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn vì thế mới làm hắn hôn mê bất tỉnh.

Tới khách điếm, Thiệu Thanh Viễn cẩn thận châm cứu cho Tống Nham tiện thể băng bó lại vết thương cho A Hoa.

Hôm nay vì để phòng có chuyện đột xuất xảy ra nên đến đêm Cố Vân Đông tạm thời thức giấc canh gác.

Nói ra thì, đã mấy ngày nay bọn họ chưa được ngủ yên giấc, từ khi bắt đầu truy bắt Bạch Chi Ngôn cho tới khi bước vào khu vực rừng chướng khí lại trì hoãn một đêm ở trong thôn, thân thể hai người đã cực kỳ mệt mỏi.

Ban ngày Cố Vân Đông ở trong xe ngựa ngủ được một chút, Thiệu Thanh Viễn còn phải đánh xe nên không có được đãi ngộ đó.

Hiện giờ khách điếm đơn sơ, cũng khó có thể yên ổn mà ngủ.

Cố Vân Đông lấy trong không gian một chiếc ghế tựa, vừa nghe động tĩnh bên ngoài vừa để ý tới Tống Nham.

Lúc nửa đêm đứa nhỏ này lại bị sốt cao, Cố Vân Đông dán cho cậu nhóc miếng hạ sốt, lại đút thêm thuốc, sau đó cuối cùng cũng ổn định trở lại.

Mãi cho tới khi trời sáng Thiệu Thanh Viễn mới tỉnh dậy.

Nghỉ ngơi một đêm, cả người hắn đều tràn đầy sức sống.

Hai người ăn điểm tâm sáng rồi lại bắt đầu trao đổi kế sách tiếp theo.

Bọn họ định ở lại đây vài ngày, đầu tiên là để tĩnh dưỡng cơ thể cho Tống Nham, thật sự không thích hợp đi đường dài.

Thứ hai là bọn họ cần tìm thời cơ thích hợp để ra khỏi lãnh thổ Lê quốc.

Bọn họ không đi qua khu rừng chướng khí mà phải đi từ phía cổng thành, nếu không sẽ phải đi qua vùng núi hiểm trở.

Bọn họ đưa Bạch Chi Ngôn và Tống Nham đi qua vùng núi sâu không khác gì tự tìm đường chết.

Vì thế sau khi so sánh hai lối, cuối cùng vẫn đi lối cổng thành là hợp lý nhất.

Biên cảnh Lê quốc và Đại Tấn là khu giao thương, trấn nhỏ này tương đương với thị trường giao thương vì vậy ở đây có thể nhìn thấy người dân hai nước trao đổi hàng hoá.

Nhưng đồng thờ khu vực này lại quản lý cực kỳ chặt chẽ.

Số thương phẩm của dân buôn khi nhập vào đều phải có hạn mức nhất định, vị trí bày bán cũng phải nộp thuế, sau khi bán xong rời khỏi biên cảnh phải trải qua quá trình rà soát.

Đừng thấy Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông có thể dễ dàng vào trấn nhỏ, thực tế là bởi bọn họ đi vào từ lãnh thổ Lê quốc, nếu đi từ bên kia Đại Tấn thì đã cực kỳ khó khăn.

Mà bây giờ tình hình hai nước đang căng thẳng, hoàng đế Lê quốc dã tâm to lớn, buộc thị trường giao thương ba ngày hai bữa phải thủ vệ nghiêm ngặt. MAyy dich

Cũng may bây giờ đã gần cuối năm, nhu cầu mua bán của dân hai nước tăng nhiều, không thể không khai thông buôn bán, nếu không thì thị trường này sẽ phải đóng cửa, mấy người Cố Vân Đông càng đừng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài.

Bây giờ chuyện khó xử nhất là bọn họ lạ mặt, lại không có hộ tịch, muốn rời đi thì chắc chắn sẽ phải nghĩ biện pháp khác.

“Chàng nói xem, nơi này liệu có người chuyên làm giả hộ tịch không?” Cố Vân Đông thở dài hỏi.

Thiệu Thanh Viễn nhìn cô cười nói: “Cho dù có thì chúng ta cũng không biết.” Không thể nghe ngóng được loại chuyện này.

Hướng dẫn xin hộ tịch giả mà đặc biệt là ở vùng biên cảnh chính là đại tội chu di cửu tộc. Nếu thật sự có người làm việc này thì chắc chắn sẽ phải thật cẩn thận, trừ phi là người quen giới thiệu.

Cố Vân Đông day day thái dương, đúng vậy, quá khó khăn.

Tên Bạch Chi Ngôn này cố tình vào lãnh thổ Lê quốc làm gì vậy?

Thiệu Thanh Viễn thấy cô uể oải thì giúp cô day thái dương, khẽ nói: “Nàng vào khách điếm nghỉ ngơi trước đi đã, ta ra ngoài nghe ngóng, thử xem có thể tìm được cách nào khác hay không.”

Cố Vân Đông gật đầu: “Chàng cẩn thận nhé.”

Thiệu Thanh Viễn hôn trán cô rồi mới đứng dậy rời khỏi khách điếm.

Cố Vân Đông đóng cửa phòng lại, định tiếp tục xem bản đồ thì có tiếng ho nhẹ phát ra trên giường.

Cô ngây người, khuôn mặt hiện lên sự vui sướng, vội đi đến bên giường, quả thực đã thấy Tống Nham động đậy, có hơi khó chịu cựa đầu.

Một lát sau mở to đôi mắt, lờ mờ nhìn đỉnh màn.

“Ngươi tỉnh rồi? Thấy thế nào? Có đau ở đâu không?”

m thanh quan thuộc truyền đến bên tai, Tống Nham ngây người, tròng mắt di chuyển sang bên trái: “Phu nhân…”

Giọng điệu hắn có chút khó tin, cảm thấy hình như bản thân đang gặp ảo giác.

Cố Vân Đông sờ vào trán cậu nhóc, nhiệt độ bình thường, ánh mắt cũng từ từ sáng trở lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Hôm qua Thiệu Thanh Viễn từng nói, đầu Tống Nham bị đánh nghiêm trọng, tổn thương nặng như thế nào phải đợi cậu nhóc tỉnh lại mới biết được.

Chỉ sợ sau khi bị thương đầu óc sẽ trở nên mơ hồ.

Bình Luận (0)
Comment