Chương 1569: Ta phải đi Đại Tấn.
Tống Nham tỉnh lại, theo bản năng sẽ muốn đứng dậy, Cố Vân Đông vội ngăn cậu nhóc: “Đừng nhúc nhích, trên người ngươi bây giờ chỗ nào cũng bị thương, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt mới được, không thể đi lại lung tung. Ngươi muốn làm gì thì nói với ta một tiếng là được.”
Tống Nham tròn mắt, lại nhìn về phía đỉnh màn, đôi tay nhỏ bé bắt đầu sờ vào tấm chăn bông vừa dày vừa ấm: “Đây là đâu.”
Cố Vân Đông cười: “Chúng ta vẫn đang ở Lê quốc, đây là trấn nhỏ vùng biên, tạm thời chúng ta ở đây nghỉ ngơi. Ngươi có còn nhớ chuyện trước khi hôn mê không?”
Tống Nham nhăn mặt suy nghĩ một lát, đột nhiên bối rối: “Lão Quý, ông ta muốn…”
“Còn nhớ là được, ngươi yên tâm, Nhan Lâm đã kịp thời báo với bọn ta. Chỉ là chúng ta thì không sao, nhưng lúc trở về tìm ngươi thì ngươi đã bị lão Quý đánh thừa sống thiếu chết. Trên người của ngươi bây giờ có rất nhiều vết thương, chỉ sợ phải mất thời gian dài mới hồi phục lại hoàn toàn.”
Cô dừng lại một chút, ngước mắt lên nói: “Ta nghe nói mẹ ruột ngươi là người Đại Tấn, bà ấy vẫn luôn muốn quay về đó, nhưng chưa có cơ hội. Ta và phu quân không thể bỏ mặc ngươi, ngươi cũng đang bị thương, bọn ta đang muốn đưa ngươi về Đại Tấn, không biết ngươi có bằng lòng không. Nếu ngươi không muốn đi, bọn ta cũng có thể giúp ngươi tìm một nhà nhận nuôi. Hoặc ngươi vẫn còn cách nghĩ nào khác thì cứ việc nói.”
Con mắt Tống Nham sáng lên, không đợi Cố Vân Đông nói xong liền vội vàng mở miệng: “Ta muốn đi Đại Tấn.” Nói xong thì có hơi không chắc chắn: “Nhưng, có thể chứ?”
“Đương nhiên là được rồi.” Cố Vân Đông cười rồi xoa xoa đầu cậu nhóc: “Vậy ngươi ngoan ngoãn nghe lời, dưỡng thương thật tốt, có việc gì thì đợi tới khi sang đến Đại Tấn rồi tính tiếp.”
“...Được.” Tống Nham mím môi, cười mãn nguyện.
Nhưng ngay sau đó cậu nhóc lo lắng xoay cổ, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cố Vân Đông biết cậu nhóc đang tìm kiếm thứ gì, lập tức đứng dậy, bế con mèo nằm trong lồng đi tới.
A Hoa ngủ say tới mức tiểu chủ nhân tỉnh rồi mà không biết gì, lại còn mấp máy miệng.
Cố Vân Đông khẽ nói: “Yên tâm đi, A Hoa cũng ổn, bọn ta đưa cả tới đây.”
Tống Nham ngẩng đầu, con ngươi lấp lánh ánh nước: “Đa tạ phu nhân.”
“Không cần gọi ta là phu nhân, ngươi gọi ta là...Dì Cố đi.”
Tống Nham cong môi: “Dì Cố.”
Cố Vân Đông đặt lồng mèo về lại chỗ cũ, rửa tay thật sạch sau đó bưng một chén cháo tới.
“Ngươi mê man mất một ngày một đêm, vẫn chưa ăn gì, ăn bát cháo này đi cho tiêu hóa tốt. Đợi ngươi hồi phục sức khỏe rồi ăn cái khác.”
Tống Nham không nhịn được nuốt nước bọt, cậu nhóc thật sự rất đói bụng.
Hơn nữa đối với cậu nhóc mà nói, có bát cháo nóng hổi này thật sự rất hạnh phúc, đã lâu thằng bé chưa được ăn đồ nóng chứ đừng nói là bát cháo ngon lành này, cho dù toàn nước nhưng vào mùa đông như vậy hắn cũng đã rất mãn nguyện.
Cố Vân Đông đỡ cậu nhóc tựa vào tấm nệm sau lưng, đút cho cậu nhóc ăn hết hơn nửa bát cháo.
Ngày thường Tống Nham cũng không ăn nhiều, dạ dày nhỏ, chỉ ăn một ít như vậy là no rồi.
Cố Vân Đông thấy cậu nhóc miễn cưỡng thì cười nói: “Không ăn được nữa thì thôi, kẻo quá sức. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta đi lấy thuốc, uống thuốc xong rồi hãy đi ngủ.”
“Vâng.” Tống Nham ngoan ngoãn vâng lời.
Cố Vân Đông xoay người vừa định lấy bình thuốc thì ngoài cửa phát ra tiếng đập ‘ầm ầm’.
Tiếng đạp cửa này vừa nặng vừa vang, mí mắt Cố Vân Đông giật giật, nhanh chóng nhặt lấy bình thuốc, cất giọng hỏi: “Ai đấy?”
“Mau mở cửa, quan phủ điều tra.”
Cố Vân Đông biến sắc, quan phủ sao??
Cô cuống cuồng nói khẽ với Tống Nham: “Lát nữa có người bước vào, ngươi không cần nói gì cả, nếu thật sự phải lên tiếng thì ngươi cứ gọi ta là mẹ. Từ giờ trở đi ngươi chính là con trai của ta, biết chưa?”
Tống Nham lập tức ngây người, hoang mang ngẩng đầu nói: “Ta, ta biết rồi.”
“Ngoan.” Cố Vân Đông xoa đầu cậu nhóc, chỉnh trang lại y phục bước tới cửa, phòng.
Giọng nói ngoài cửa bắt đầu trở nên sốt ruột: “Mở cửa nhanh, có nghe thấy không?”
“Tới đây tới đây.” Cố Vân Đông hoảng hốt mở cửa, lại trưng ra bộ mặt nịnh hót, lóng ngóng mở cửa.
Thấy ngoài cửa có tiểu nhị và ba bốn quan binh,cô lập tức lùi lại, lắp bắp hỏi: “Quan, quan gia, có chuyện gì sao?”
Quan binh dẫn đầu liếc nhìn cô một lượt rồi cứ thế bước vào trong.
Cố Vân Đông nhanh chóng tiến vào: “Quan gia, bọn ta không làm gì xấu cả.”
Quan binh kia liếc cô một cái: “Có mình ngươi thôi sao?”
“Còn, còn con trai ta, lúc nửa đêm nó bị đụng trúng đầu, phu quân ta đi tìm thuốc còn ta và con trai ở lại khách điếm chờ chàng ấy.” MAyy dich
Cố Vân Đông bất an đi tới bên mép giường, quan binh kia nhìn theo bóng dáng của cô thấy được gương mặt tái nhợt, trên trán quấn một miếng vải của Tống Nham.
Quan binh phía sau hắn nhỏ giọng nói: “Hình như người chúng ta tìm không phải đứa trẻ nhỏ như vậy.”
Quan binh kia gật đầu hỏi Cố Vân Đông: “Các ngươi là người Đại Tấn sao? Tới Lê quốc làm gì?”
“Để, để buôn bán”
“Buôn bán mà đem theo đứa con nhỏ như vậy?”
Cố Vân Đông thở dài: “Ở nhà không có người chăm sóc con nhỏ, trước kia có nhờ cha mẹ chăm nom nhưng suýt thì bị bắt cóc, bọn ta lo lắng đứa nhỏ này không thể ở lại cho nên mới đưa đi cùng.”
Quan binh kia gật đầu, nhìn Tống Nham sợ sệt núp sau Cố Vân Đông, tính tình quá nhát gan, không nhịn được mà cười khẩy một tiếng.
Sau đó lại hỏi: “Các ngươi ở đây buôn bán cái gì?” Mấy quan binh liếc mắt quét quanh một vòng trong phòng rồi dừng lại chỗ cái rương nhốt Bạch Chi Ngôn.
Cố Vân Đông nhìn xuống, sau đó lấy từ trong giường ra một cái bao lớn: “Chính là cái này.”
Mấy quan binh tiến lên phía trước, mở cái bao ra xem thử, hai mắt lập tức sáng lên: “Đường trắng.”
Cố Vân Đông gật đầu: “Vợ chồng bọn ta muốn tiết kiệm một ít tiền dành năm mới, vì vậy mới mang đường trắng tới đây bán.”
Đường trắng đã xuất hiện ở Đại Tấn nhiều năm, nhưng ở Lê quốc lại là thứ xa xỉ, hoàng thất và quan viên trong tay cũng không có nhiều đường trắng chứ đừng nói tới dân thường.
Ở Đại Tấn, mặc dù phần lớn việc buôn bán đường trắng nằm trong tay Cố Vân Đông và triều đình nhưng cũng đã có rất nhiều nhà tự sản xuất, chỉ là không thể hiên ngang tiêu thụ.
Vì vậy số đường trắng đó đã bị bí mật tiêu thụ ở các nước láng giềng, nhưng số lượng rất ít, dẫu sao cũng là hang nước ngoài nhập vào nên khi qua biên cảnh vẫn phải kiểm tra. Vì vậy chỉ có thể tranh thủ mang sang từng chút từng chút một.
Ở đây Cố Vân Đông có nửa gói đường trắng to đã là rất giàu có.
Quan binh đứng đầu kia thèm thuồng, thứ đường trắng này mà đem làm quà biếu thì cực kỳ có thể diện.