Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1570 - Chương 1570. Con Đau Đầu.

Chương 1570. Con đau đầu. Chương 1570. Con đau đầu.

Chương 1570: Con đau đầu.

Tất nhiên Cố Vân Đông thấy được ánh mắt của bọn họ, cô do dự xong lại lưỡng lự, ngón tay đan chặt vào nhau, nhỏ giọng nói: “Vì để chúng tiểu nhân an toàn các vị quan gia đã không quản mệt nhọc, thực vất vả. Ta đây cũng chẳng có gì nên biếu các vị quan gia ít đường trắng cho ngọt miệng. Ta nghe nói người ăn đồ ngọt thì tâm tình cũng sẽ tốt.”

Ồ, tiểu nương tử rất biết cách ăn nói.

Mấy vị quan gia liếc mắt nhìn nhau, khẽ ho vài tiếng, tuy không nói gì nhưng ánh mặt lại dính vào bịch đường trắng.

Cố Vân Đông chửi thầm, tìm tới chiếc túi nhỏ, cực kỳ không tình nguyện xúc lấy vài thìa.

Cuối cùng, cắn răng đưa qua: “Quan, quan gia, mang về nếm thử, nếu ăn ngon thì lần tới chiếu cố bọn ta buôn bán một chút.”

Quan gia kia nhận lấy chiếc túi xóc lên xóc xuống ra điều chê ít. Nhưng hắn cũng không biết tham thì thâm, đường trắng của phu nhân này cả thảy cũng chỉ có nửa túi, nếu chia cho tất cả mọi người thì chắc chắn hắn sẽ không hài lòng.

Hắn nhận lấy túi rồi nói: “Được rồi, ta thấy chỗ các ngươi không có người ta cần tìm, ngươi lấy hộ tịch ra đây cho bọn ta kiểm tra, xong rồi bọn ta sẽ đi.”

Cố Vân Đông sốt ruột, thầm mắng mấy câu.

Đường trắng đã cầm rồi lại còn muốn xem hộ tịch? Sớm biết đã không cho bọn chúng.

Con mẹ nó, khuôn mặt cố gượng cười, vừa gật đầu vừa nói: “Được, ta sẽ lấy cho quan gia.”

Lúc đang nói chuyện cô lại từ từ đi tới mép giường, quay lưng về phía mấy vị quan gia, nói khẽ với Tống Nham mấy câu.

Tống Nham vội vàng hít một hơi thật sâu, chợt hô to: “Mẹ, mẹ, đau, đau quá.”

Chớp mắt Cố Vân Đông đã di dời sự chú ý: “Đau sao? Đau ở chỗ nào, Con đừng dọa mẹ.”

“Đau đầu, mẹ, có phải con sắp chết rồi không, cứ như có người đang đập búa vào đầu con ấy, đau đầu quá, sao cha vẫn chưa về, mẹ, mẹ…”

Nói xong cậu nhóc còn đập tay vào đầu, Cố Vân Đông bối rối, lo lắng rơi lệ, hốc mắt rung rung nói với tiểu nhị của khách điếm: “Tiểu nhị ca, ngươi có thể giúp ta xem xem phu quân ta đã về hay chưa không, đi hơn nửa ngày rồi.”

Tiểu nhị khách điếm vội vàng chạy ra cửa nghe ngóng tình hình, Cố Vân Đông vừa kìm tay Tống Nham vừa khóc lóc thảm thiết: “Sao vẫn chưa về vậy? Tìm đại phu cho con trai thôi mà cũng lâu như vậy, ta phải làm sao bây giờ đây?”

Còn lại mấy quan binh trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, trong đó có một người khẽ nói: “Lão đại, chúng ta không có thời gian lê thê ở đây, còn phải đi lục soát ở khách điếm khác. Ta thấy hai mẹ con này cũng không có vấn đề gì, chúng ta đi thôi.”

Quan binh đầu lĩnh gật đầu, cầm đường trắng trong tay rồi cùng mấy người rời đi.

Bọn họ đi rồi, Cố Vân Đông vừa khóc sướt mướt lại trở về trạng thái ban đầu.

Cô cúi đầu, dơ ngón tay cái với Tống Nham: “Được lắm.”

Tống Nham mím môi xấu hổ, tựa vào đệm lưng thở ra một hơi.

Cố Vân Đông cúi đầu hỏi: “Vừa rồi có làm hở vết thương không?”

“Không có, không sao cả.”

Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm thì tiểu nhị của khách điếm lại chạy lên, theo sau hắn là dáng vẻ Thiệu Thanh Viễn gấp gáp.

Tiểu nhị vẫn đứng đó, Cố Vân Đông lập tức đứng dậy nghênh đón, oán trách: “Sao giờ chàng mới về, ban nãy con trai đau đầu không chịu nổi. Không phải chàng đi tìm đại phu sao? Sao chỉ có một mình thế kia?”

Thiệu Thanh Viễn chán nản: “Xin lỗi, ta về trễ, đại phu đang khám bệnh cho nhân nghiêm trọng khác, lát nữa mới tới, con trai sao rồi?”

Tiểu nhị của khách điếm nhìn bọn họ, thấy không có chuyện gì nữa thì mau chóng lui ra ngoài. Việc của hắn cũng rất nhiều, thật sự không có thời gian ở đây canh chừng bọn họ.

Tiểu nhị vừa đi thì Thiệu Thanh Viễn đã đóng cửa phòng lại.

Lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cố Vân Đông bèn kể lại chuyện quan binh tới lục soát: “Cũng may lần này gạt được bọn họ, nhưng chúng ta vẫn chưa có hộ tịch, sợ là lần sau không dùng được cách này.”

Thiệu Thanh Viễn chau mày: “Ta vừa đi ngồi mấy quán trà gần cổng thành, quan sát những người ở đó. Quan binh thủ thành kiểm tra cực kỳ nghiêm ngặt, không có hộ tịch không cần hỏi, trực tiếp bắt người đi luôn.”

“Vậy chúng ta bắt buộc phải có được thứ này.” Mà Cố Vân Đông cảm thấy hình như mấy quan binh kia đang điều tra bọn họ.

Càng như vậy thì bọn họ càng phải thận trọng.

Thiệu Thanh Viễn uống một ngụm trà rồi quay lại nhìn Tống Nham, thấy hắn tò mò nhìn mình bèn đi tới bắt mạch, nhẹ nhàng hỏi vài vấn đề. Sau khi xác nhận hắn không có gì khó chịu mới thở phào nhẹ nhõm. MAyy dich

Hai người đang nói chuyện ra khỏi thành thì lại có tiếng gõ cửa.

Nhưng lực đạo lúc này không giống với ban nãy, trầm trầm, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Thiệu Thanh Viễn nhìn Cố Vân Đông sau đó đứng dậy hỏi: “Ai đó?”

“Quan binh.”

Hai người Thiệu Thanh Viễn biến sắc, Cố Vân Đông nhỏ giọng nói: “Không phải vừa đi rồi sao? Sao lại tới nữa vậy? Không phải phát hiện ra gì rồi chứ?”

Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: “Tùy cơ hành động.”

Cố Vân Đông gật đầu, một tay cầm mũi nỏ, tay kia nắm chặt dao găm.

Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới ra mở cửa.

Bọn họ ngỡ ngàng, người quan binh ở cửa này không phải đầu lĩnh ban nãy.

Quan binh trước mặt trông trẻ tuổi và thông minh hơn, cặp mắt đảo quanh lộ ra vẻ bí ẩn.

“Đứng cửa làm gì? Vào trong nói chuyện.” Tiểu binh này lại tự nhiên chủ động.

Thiệu Thanh Viễn nhăn mặt rồi cũng tránh người mời hắn vào trong.

Nhưng khi đóng cửa thì cài luôn chốt.

Tiểu binh kia cũng thấy được nhưng không để ý, vào trong phòng uống luôn bát nước.

Thiệu Thanh Viễn đề phòng nhưng trên mặt vẫn tươi cười: “Quan gia, không biết ngài còn gì dặn dò chăng?”

Tiểu binh kia liếc nhìn hai người, thấy bọn họ căng thẳng thì hơi hài lòng, cười chỉ về phía đối diện: “Ngồi xuống nói chuyện.”

“Quan gia...”

“Kêu các ngươi ngồi xuống thì ngồi xuống đi.” Quan binh nhăn mặt, mất kiên nhẫn nói: “Căng thẳng cái gì, ta không ăn thịt các ngươi đâu.”

Hai người Thiệu Thanh Viễn chỉ có thể ngồi xuống đối diện hắn, nhưng dáng vẻ cực kỳ cẩn trọng.

“Quan gia, có phải bọn ta làm sai điều gì không?”

“Không có không có.” Tiểu binh xua tay: “Ta tới đây để bàn chuyện ký giao dịch với các người.”

Giao dịch??

Thiệu Thanh Viễn không hiểu: “Quan gia, bọn ta là dân chúng bình thường, có tư cách gì mà giao dịch với quan gia?”

“Sao lại không có?” Tiểu binh ngồi ngay ngắn, ngón tay chỉ vào góc phòng: “Đó không phải tư cách sao?”

Hai người Thiệu Thanh Viễn nhìn theo hướng ngón tay hắn ta chỉ, lập tức nhếch mép, hóa ra là nhìn trúng đường trắng của bọn họ.

Đường trắng là lá chắn Cố Vân Đông lấy ra trong không gian, những lúc cần thiết cô không ngại lấy ra.

Nhưng vấn đề là bây giờ không phải lúc cần thiết. Chung quy lại cũng không thể để tiểu binh kia dễ dàng làm khó bọn họ được?

Bình Luận (0)
Comment