Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1571 - Chương 1571. Các Ngươi Không Có Hộ Tịch Sao?

Chương 1571. Các ngươi không có hộ tịch sao? Chương 1571. Các ngươi không có hộ tịch sao?

Chương 1571: Các ngươi không có hộ tịch sao?

Tiểu binh thấy bọn họ không nói gì, cười nhẹ, từ từ nhấp ngụm trà: “Sao, không muốn giao dịch à?”

Cố Vân Đông gượng cười: “Quan gia, vợ chồng bọn ta bỏ ra không ít công sức mới có được nửa gói đường trắng này, vì để tới đây tiết kiệm tiền mưu sinh đón năm mới. Nếu ta đưa hết cho ngài vậy một nhà ba người bọn ta sẽ đói chết.”

Tiểu binh kia ngước mắt lên hừ một tiếng: “Các ngươi còn muốn tiết kiệm tiền về nhà đón năm mới sao? Hộ tịch không có các ngươi định về kiểu gì?”

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bỗng nắm chặt con dao găm trong tay.

Tiểu binh lại cười: “Các ngươi nghĩ có thể qua mắt ta được sao? Ngay từ đầu ta đã biết các ngươi không phải dân buôn, những kẻ như các ngươi ta thấy nhiều rồi.”

Hắn híp mắt: “Con mắt này của ta được người ta gọi là hỏa nhãn kim tinh. Chỉ cần liếc mắt một cái thì cho dù là người hay quỷ đều có thể nhìn thấu. Trấn nhỏ biên cảnh này người không có hộ tịch phân nửa đều là ta tìm ra.”

Cố Vân Đông rũ mắt xuống, miệng mím chặt.

Bàn tay Thiệu Thanh Viễn đặt dưới bàn ghìm cô lại, ánh mắt nhìn vào cô như ra hiệu.

Nếu ngay từ đầu quan gia này đã nhìn thấu tại sao không nói với người khác, mà lại tự tìm tới bọn họ.

“Nếu quan gia nói bản thân đã phát hiện ra từ lâu vậy tại sao không nói? Chỉ cần ngài nói thì bọn ta sẽ bị bắt, đến lúc đó đường trắng này cũng không phải của quan gia nữa?”

Tiểu binh lại cười: “Các ngươi à, con mắt phải biết nhìn xa một chút. Ta cũng không phải chỉ vì chút lợi lộc nhỏ đó mà làm hại người ta đâu. Ta nói rồi, ta tới để thương lượng với các ngươi.”

Vì vậy đổi lại vận mệnh nhỏ của bọn họ sao? Cố Vân Đông không nhịn được mà nhếch mép.

Thiệu Thanh Viễn hỏi: “Quan gia nói giao dịch, là chỉ cái gì?”

“Ta hỏi các ngươi, ngoài nửa cân đường trắng này ra các người còn có thể có nhiều hơn không?”

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lập tức cân nhắc, một lúc sau Thiệu Thanh Việt gật đầu: “Có thể.”

“Rất tốt.” Tiểu binh vỗ tay: “Ta đây sẽ không lấy không của các ngươi thứ gì. Các ngươi không có hộ tịch, ta cho các ngươi. Nhưng, trong thời gian ngắn các ngươi phải chuẩn bị đường trắng cho ta.”

Hai người Thiệu Thanh Viễn ngây người, hắn vừa nói cái gì? Hắn có thể làm hộ tịch cho bọn họ sao?

Ban nãy họ còn đang đau đầu nghĩ mãi không ra, giờ lại có người này chủ động đưa tới tận cửa?

Cố Vân Đông nghi ngờ người này có ý hãm hại bọn họ: “Quan gia, ngài không sợ bọn ta lấy hộ khẩu rồi cao chạy xa bay sao?”

Tiểu binh kia chỉ tay vào nửa túi đường trắng: “Các ngươi chịu không?”

Cố Vân Đông: “…” Rất sẵn lòng.

“Cho dù các ngươi không đồng ý cũng không sao, nếu ta đã mở lời thì tất nhiên sẽ dốc lòng chuẩn bị.” Tiểu binh kia mở miệng nói: “Ta chỉ cho các ngươi một phần hộ tịch, một người cầm ra khỏi thành, đợi đưa đường trắng tới ta sẽ đưa số hộ tịch còn lại cho các ngươi. Như vậy, cũng tính là công bằng, hai bên có thể yên tâm, đúng không?”

Dừng lại một chút, hắn ta tiếp tục nói: “Đương nhiên, ta cũng không phải kẻ không biết đạo lý làm người. Nửa túi này các ngươi cho ta coi như thù lao ta giúp các ngươi làm hộ tịch. Lần sau các ngươi mang đường trắng tới ta sẽ mua với giá thấp hơn một phần ba thị trường, thế nào? Các ngươi sẽ không thiệt thòi chứ?”

Bọn họ nhập hàng từ bên kia Đại Tấn thì rẻ, nhưng bán ở Lê quốc lại được giá cao gấp mấy lần.

Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn phát sáng, bàn tay dưới bàn từ từ siết chặt Cố Vân Đông.

Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nói: “Quan gia, bọn ta có thể thương lượng một chút được không?”

“Có thể.” Tiểu binh kia đứng dậy: “Ta xuống lầu uống trà, các ngươi cứ việc bàn bạc, xong rồi tới tìm ta. Nhớ kỹ, đừng có chạy, các người chạy không thoát được đâu.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Nơi đây là địa bàn của quan gia, bọn ta còn có đứa nhỏ, chạy kiểu gì được?”

“Biết rồi thì tốt.” Tiểu binh kia liếc mắt uy hiếp bọn họ, lập tức chắp tay sau lưng tủm tỉm cười ra khỏi phòng bước xuống lầu.

Hắn vừa đi, Cố Vân Đông liền nói nhỏ: “Chàng thấy người này có đáng tin không?”

“Có thể tin không, hắn đã biết chúng ta không có hộ tịch. Ta lại thấy có thể cược một phen, làm một phần hộ tịch đưa nàng và Tống Nham ra khỏi thành trước, tiện thể đưa cả Bạch Chi Ngôn sang luôn.” Vừa rồi Thiệu Thanh Viễn cũng đã suy tính: “Sau khi ra khỏi thành nàng không cần quay lại nữa, chúng ta vốn chỉ cần một bản là đủ, chờ sau khi rời khỏi ta sẽ tìm cơ hội rời khỏi đây, tới lúc đó men theo khu rừng chướng khí quay về Đại Tấn.”

Cố Vân Đông lập tức lắc đầu: “Không được, muốn làm cũng phải là thiếp làm. Thiếp tiện hơn chàng, thiếp có…”

Bởi vì Tống Nham cũng có trong phòng, tuy bọn họ nói chuyện nhỏ tiếng, Tống Nham buồn ngủ nằm trên giường cũng không nghe thấy được. Nhưng để cẩn thận, Cố Vân Đông vẫn chưa nói ra chuyện không gian.

Nhưng Thiệu Thanh Viễn biết cô muốn nói gì, chính xác là, Vân Đông có không gian, muốn gì có đó, rất tiện.

Nhưng đó là rừng chướng khí, sao hắn có thể yên tâm để một mình nàng đi vào đó được.

Hiếm khi thấy Thiệu Thanh Viễn cứng rắn trước mặt cô: “Nàng sẽ về trước.” MAyy dich

Cố Vân Đông suýt thì nhảy dựng lên: “Sao chàng lại cố chấp như vậy? Chàng nghĩ xem, Tống Nham còn đang bị thương, chàng là đại phu, có người chăm sóc hắn sẽ yên tâm hơn. Rừng chướng khí kia đối với thiếp không thành vấn đề, thiếp còn rất nhiều vũ khí bí mật, thiếp ở lại còn hữu ích hơn chàng nhiều.”

Thiệu Thanh Viễn nghiêm túc, không hề thoải mái: “Chỉ sợ làm hộ tịch cũng phải mất hai đến ba ngày, nếu Tống Nham đã tỉnh lại thì không có trở ngại gì lớn, nghỉ ngơi thêm một hai ngày thì cho dù trên đường đi không có ta cũng không sao cả. Hơn nữa, ta cũng muốn tới khu rừng chướng khí kia thêm lần nữa để hái thuốc. Nàng không biết những loại thuốc đó thì đi cũng chẳng ích gì.”

“Chàng muốn đi hái thuốc thì để lần sau đi, hà cớ gì phải...”

‘Cốc cốc cốc’

Hai người chưa kịp bàn bạc xong thì cửa phòng lại vang lên tiếng gõ cửa.

Cố Vân Đông tái mặt, sao lại có tiếng gõ cửa?

Nhưng ngoài cửa lại vang lên giọng nói quen thuộc: “Là ta.”

“Là tiểu binh vừa nãy.”

Thiệu Thanh Viễn khẽ thở phào, qua đó mở cửa.

Tiểu binh kia cầm đĩa điểm tâm đi tới, đưa cho bọn họ: “Tiểu nhị đưa bánh hoa mai tới, ta cầm hộ các ngươi, ta đã thử một cái các ngươi không ngại chứ.”

Cố Vân Đông “…” Bọn họ vốn không gọi bánh hoa mai, rõ ràng là bản thân hắn muốn ăn, chẳng qua chỉ là để bọn họ thanh toán mà thôi.

Cô thầm bĩu môi, cười nói: “Tất nhiên là không ngại, quan gia cứ ăn nhiệt tình, ở đây vẫn còn nhiều mà.”

Tiểu binh gật đầu, sau đó vào trong hỏi bọn họ: “Bàn bạc sao rồi? Đồng ý giao dịch không?”

“Bọn ta đồng ý.”

Tiểu binh cười: “Ta biết ngay mà, được rồi, cứ như vậy đi. Ta làm hộ tịch cho nương tử ngươi, tạm thời ngươi ở lại, sau đó đợi nương tử ngươi thu thập nhiều đường trắng mang tới.”

Bình Luận (0)
Comment