Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1572 - Chương 1572. Miêu Ca Tính Kế

Chương 1572. Miêu ca tính kế Chương 1572. Miêu ca tính kế

Chương 1572: Miêu ca tính kế

Cố Vân Đông nghe vậy, sắc mặt thay đổi: “Quan gia, ngài bảo ta đi sao? Không bằng ngài để cho tướng công ta làm đi, để hắn ra khỏi thành, hắn quen người mua bán đường trắng, để hắn đi làm cái này sẽ thích hợp hơn.”

Cô còn tưởng rằng để bọn họ tự bàn bạc việc ai đi ai ở lại, không ngờ Tiểu Binh này trực tiếp chọn cho bọn họ.

Tiểu Binh nhìn bọn họ, cười lắc đầu: “Không được, lúc trước ta đã gặp qua vài người, sau khi chồng đi thì không muốn trở về nữa. Tẩu tẩu, tẩu nghe ta nói đi, tẩu có thể trở về. Nam nhân đều rất vô tình, sợ sau khi rời đi sẽ không muốn quay lại đón thê tử nữa. Ngược lại là phụ nữ thì dù khó khăn đến mấy cũng trở về, không thể bỏ rơi người đàn ông của mình.”

Tuy rằng Tiểu Binh cũng là nam nhân, nhưng hắn cũng phải nói thật.

Đàn ông mà, sau khi trở về không có thê tử, còn có thể cưới một người khác.

Nhưng nếu nữ nhân bỏ lại chồng mình, sau khi về nhà sẽ bị người chỉ trích, ngay cả nhà cũng không thể trở về.

Cho nên vì để ngừa vạn nhất, sau này bọn họ gặp vợ chồng ra ngoài, phần lớn đều để chồng ở lại, để thê tử ra ngoài.

Sắc mặt Cố Vân Đông vô cùng khó coi, Thiệu Thanh Viễn lại thở phào nhẹ nhõm.

Hắn gật đầu với Tiểu Binh: “Có thể, cứ làm theo lời quan gia đi.” MAyy dich

Tiểu Binh ăn hai ba miếng bánh hoa mai trên đĩa, thì đứng dậy phủi tay: “Vậy quyết định như thế đi, đường trắng của tẩu, ta mang về một ít trước, chờ ta mang giấy thông hành tới, ta sẽ lấy phần còn lại. Như vậy, không có vấn đề gì chứ? Dù sao, ta cũng phải cầm đi để chuẩn bị một chút.”

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Thiệu Thanh Viễn cầm túi vải nhỏ, lại múc thêm hai muỗng vào.

Tiểu Binh cười ha ha rời đi.

Hắn vừa xuống lầu, Thiệu Thanh Viễn lập tức mở một nửa cửa sổ ra, nhìn xuống qua khe hở.

Sau đó nhìn thấy dưới lầu có một thanh niên đang đứng dựa vào tường, nhìn thấy Tiểu Binh ra, vội vàng tiên lên nghênh đón.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Tiểu Binh đưa túi đường trắng cho nam thanh niên bên cạnh, nói: “Hôm nay câu được một con cá lớn.”

“Đường trắng này không tồi, lần trước ta nhìn thấy trong nhà đại nhân lấy đường trắng ra chiêu đãi, cũng không trắng và sáng như thế này. Miêu ca, gia đình kia không có vấn đề gì chứ?”

“Có thể có vấn đề gì chứ?” Miêu ca cười mỉa một tiếng: “Ta sẽ bắt giữ người đàn ông kia, để thê tử của hắn đi lấy đường trắng. Chờ nàng ta quay về, mang về thứ chúng ta muốn, chúng ta lại giết bọn họ, bạc cũng không cần đưa.”

“Như vậy không có vấn đề gì sao? Làm ăn vốn chú trọng chữ tín, chúng ta lại làm giấy thông hành giả cho bọn họ. Lỡ vì chuyện này mà làm hỏng danh tiếng, sau này còn ai tìm chúng ta nữa? ”

Miêu ca liếc xéo hắn: “Nói ngươi ngốc ngươi còn không tin.” Hắn ta đè thấp thanh âm: “Sẽ không mất nhiều thời gian để làm giấy thông hành giả.”

“Cái gì?”

m thanh của Miêu ca càng thấp hơn: “Ngươi không nghe Liễu gia nói sao? Tháng này sẽ không quay lại. Đại Tấn và Lê Quốc này, e rằng muốn đánh nhau. Đến lúc đó đến chợ cũng không mở được, hơn nữa nơi chịu ảnh hưởng đầu tiên chính là trấn nhỏ này, chúng ta phải thừa dịp lúc này tích góp một khoản tiền, đến lúc đó về kinh thành sống, bên kia mới an toàn.”

Thanh niên bên cạnh hắn ta ngây người, không dám tin nhìn hắn: “Miêu ca huynh nói thật sao?”

“Ta lừa ngươi làm gì? Cho nên ta mới nhìn trúng đường trắng này. Đường trắng này vừa trắng vừa mịn, vào kinh thành bán, giá sẽ tăng gấp mười lần.”

Hai người vừa nói vừa đi xa.

Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới dời tầm mắt khỏi bệ cửa sổ, quay đầu, nhìn thấy Cố Vân Đông rầu rĩ ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt trầm xuống.

Hắn không khỏi buồn cười, nhéo mặt cô: “Được rồi, việc đã đến nước này, chúng ta vẫn phải bàn bàn trước nên làm như thế nào.”

Cố Vân Đông uống một ngụm trà, hầm hừ đứng dậy, sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ cho Thiệu Thanh Viễn.

Tống Nham đã ngủ rồi, Cố Vân Đông cố ý đi phía sau giường, như vậy cho dù hắn có tỉnh lại, cũng không thấy mình đang làm gì.

Cố Vân Đông cầm một cái rương tới, sau đó lấy đồ trong không gian.

Đầu tiên lấy ra túi dưỡng khí quan trọng nhất để đi qua rừng chướng khí, tuy thứ này nhẹ, nhưng chiếm chỗ. Thiệu Thanh Viễn phải cố gắng hết sức để che tai mắt người khác, không cho người ta nhìn ra.

Sau đó là các loại thuốc viên giải độc, đều là Thiệu Thanh Viễn cất giữ trong không gian của cô.

Sau đó nữa là vũ khí, Cố Vân Đông bí mật làm ba bốn bộ nỏ tiễn. Một cái để cho mình dùng, một cái lần trước đưa cho Đồng Thủy Đào, để nàng ấy cầm vào núi sâu, sau đó cô cũng không lấy về, để nàng ấy phòng thân, còn có một cái vốn để cho Thiệu Thanh Viễn.

Nhưng hắn vẫn không dùng tới, lúc này lấy ra cột vào cổ tay hắn.

Dù sao, nỏ tiễn cũng là binh khí, làm nhiều không thích hợp.

Chuẩn bị xong vũ khí, thì đến một ít đồ dùng hằng ngày, cô nhét vào bên trong một bình giữ nhiệt, đến lúc đó hắn cũng có thể uống chút nước ấm.

Còn có áo mưa, lều trại, kính bảo vệ mắt và đèn pin, sợ hắn lại gặp phải tình huống mưa to như ngày đó.

Lúc này, cô thậm chí bất chấp mấy thứ này có thể bị người phát hiện hay không.

Thiệu Thanh Viễn đứng sau lưng cô, bất lực nhìn cô lần lượt bỏ từng thứ vào rương, bộ dạng muốn nhét đầy rương.

Hắn lắc đầu, rốt cuộc không nhịn được, tiến lên nắm lấy tay cô: “Vân Đông, không cần những thứ này.”

“Cần.”

“Lúc trở về, ta không cần đuổi theo tung tích Bạch Chi Ngôn nữa, cũng không cần thỉnh thoảng dừng lại xem dấu vết trên mặt đất, cho nên tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, sẽ không dùng hết một ngày một đêm, giống như lần trước. Mấy thứ này nàng cất đi, ta sẽ tìm biện pháp tốt.”

Cố Vân Đông nhíu mày: “Nhưng những thứ này đều dùng để bảo vệ tính mạng.”

Thiệu Thanh Viễn lấy túi dưỡng khí và mấy lọ thuốc ra: “Bảo vệ tính mạng, mấy thứ này là đủ rồi.”

Cố Vân Đông không đồng ý, cuối cùng Thiệu Thanh Viễn không còn cách nào, lại cầm đèn pin và kính bảo vệ mắt, những thứ khác, đều bảo Cố Vân Đông cất lại.

Cố Vân Đông tức giận không thèm để ý đến hắn nữa, xoay người xuống lầu.

Nhưng đến chạng vạng tối, lại bưng thức ăn lên lầu, ngồi đối diện hắn, yên lặng ăn cơm.

Chờ cả hai ăn xong, Cố Vân Đông mới ngẩng đầu, hít sâu một hơi nói: “Chờ thiếp từ Lê Quốc, trở về Đại Tấn, thiếp sẽ chờ chàng ở lối vào rừng chướng khí. Thiếp cho chàng bốn ngày, sau bốn ngày, nếu chàng không ra khỏi rừng chướng khí, thiếp sẽ vào tìm chàng.”

Thiệu Thanh Viễn: “…” Có phải thời gian có chút gấp hay không?

Nhưng hắn vẫn gật đầu: “Được, bốn ngày.” Có bò cũng phải bò ra ngoài.

Cố Vân Đông thở ra, lúc này hai người mới xem như cùng chung ý kiến.

Ngày đó sau, hai người bắt đầu chờ tin tức của Miêu ca.

Bản thân Miêu ca cũng rất sốt ruột, cho nên tới buổi sáng ngày thứ ba, hắn mang giấy thông hành của Cố Vân Đông tới.

Thậm chí, hắn còn tự mình đưa xe ngựa của Cố Vân Đông tới cửa thành, chào hỏi với người giữ cổng thành.

Bình Luận (0)
Comment