Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1573 - Chương 1573. Thiệu Thanh Viễn Ở Lại

Chương 1573. Thiệu Thanh Viễn ở lại Chương 1573. Thiệu Thanh Viễn ở lại

Chương 1573: Thiệu Thanh Viễn ở lại

Cố Vân Đông điều khiển chiếc xe ngựa kia, trong xe ngựa đặt một chiếc rương lớn, vốn chứa Bạch Chi Ngôn.

Tuy nhiên, chiếc xe ngựa mà họ đang ngồi có cửa ẩn, một khoảng trống nhỏ ở phía dưới, vừa lúc có thể che giấu một người nằm thẳng. Bạch Chi Ngôn ở bên trong.

Bởi vậy, cho dù người giữ cổng thành mở rương kia ra, cũng chỉ có thể nhìn thấy mấy thứ đồ đạc linh tinh.

Thiệu Thanh Viễn đứng ở một bên, nắm tay cô nói: “Nàng phải cẩn thận, tất cả đều lấy an toàn của mình làm trọng.” Ngụ ý là ngay cả khi Bạch Chi Ngôn bị phát hiện cũng không quan trọng, cùng lắm thì bọn họ bắt lại lần nữa.

Cố Vân Đông mím chặt môi, gật mạnh đầu: “Đừng quên chuyện đồng ý với ta.”

“Được.”

Miêu ca ở một bên thấy hai người không muốn chia xa, càng thêm vừa lòng.

Tình cảm sâu đậm mới tốt, như vậy người phụ nữ này cũng không bỏ chạy được.

Hắn cũng vẫy tay với Cố Vân Đông: “Tiểu tẩu tử cứ bận việc đi, nhớ kỹ, đồ càng nhiều càng tốt, ta sẽ chăm sóc cho phu quân của tẩu, chắc chắn sẽ không khiến hắn chịu một chút thiệt thòi nào.”

Cố Vân Đông miễn cưỡng cười: “Cảm ơn.”

Cô hít sâu một hơi, nắm dây cương, nhẹ nhàng quật lên, xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi cửa thành.

Thiệu Thanh Viễn đứng tại chỗ, nhìn theo xe ngựa dần biến mất trong tầm mắt mình.

Chờ xe ngựa hoàn toàn đi rồi, hắn mới xoay người, cười nói với Miêu ca: “Lần này nương tử ta đi, e là mười ngày nửa tháng cũng chưa về. Phí ở khách điếm của ta quá đắt, không biết Miêu ca có thể giới thiệu cho ta phòng ở nào rẻ lại yên tĩnh, để ta tạm thời dừng chân hay không?”

Miêu ca nghe vậy vừa lòng, người này chủ động muốn ở bên cạnh mình, vừa vặn hắn ta có thể yên tâm.

Có điều, ngay trước mặt hắn, Miêu ca vẫn mang bộ dạng khó xử.

Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn sắc bén, sao không nhìn ra biểu tình lạt mềm buộc chặt của hắn, vì vậy tiếp tục mở miệng: “Miêu ca cũng biết trong tay ta có đường trắng, lúc trước có không ít người nhìn thấy, lỡ như bọn họ có ý nghĩ gì, an toàn của ta không được bảo đảm. Đặc biệt là ta chỉ có một mình, buổi tối thật sự ngủ không yên……”

Miêu ca không ngờ hắn lại tham sống sợ chết như vậy, nhưng mà đây cũng là chuyện bình thường, người làm ăn đến trấn nhỏ này buôn bán, tính tình đều rất cẩn thận, cũng không có người nào dám mạo hiểm.

Nghĩ vậy, Miêu ca gật đầu, bảo Thiệu Thanh Viễn mang theo tay nải, sau đó dẫn hắn đến một căn nhà nhỏ.

Còn về nửa túi đường trắng kia, đã để cho Miêu ca cầm đi.

Thiệu Thanh Viễn đi đến căn nhà nhỏ, theo như lời Miêu ca nói, vốn dĩ trong nhà này còn có hai người nữa ở, nhưng hôm qua đã rời đi, vì vậy nhà này mới trống.

Thiệu Thanh Viễn vừa đi vào vừa quan sát cảnh vật xung quanh, trong đầu nhanh chóng xây dựng con đường rời đi.

Hắn chủ động yêu cầu vào địa bàn của Miêu ca, cũng vì để giảm sự đề phòng của hắn ta, như vậy hắn cũng có thể thuận tiện rời đi hơn một chút.

Sau khi Miêu ca dẫn hắn vào nhà, lập tức muốn rời đi, Thiệu Thanh Viễn sờ tới sờ lui trên người, cuối cùng chỉ có thể lấy ra nửa lượng bạc.

Hắn nhất thời khó xử: “Miêu ca, trên người ta thật sự không tiền, vốn dĩ mua xe ngựa và đặt đường trắng đã tiêu phí hơn phân nửa gia tài. Vừa rồi nương tử ta rời đi, chút bạc trong nhà chúng ta cũng bị nàng mang đi nhập hàng, trên người ta chỉ còn nhiêu đây, những ngày sau này còn phải ăn uống các thứ, ngài xem, tiền thuê có thể thiếu trước hay không?”

Miêu ca có chút ghét bỏ, thật sự là quỷ nghèo.

Hắn có chút không kiên nhẫn gật đầu: “Ngươi cầm trước đi, chờ nương tử ngươi quay lại, rồi đưa sau cũng được.”

“Đa tạ Miêu ca.”

Miêu ca xua tay, sải bước rời đi.

Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn ta đi ra ngoài, đứng ở cửa một lát, nhìn thấy lúc Miêu ca đi ra ngoài, tay tùy tiện ném hai văn tiền cho một tiểu khất cái bên đường.

Tiểu khất cái cảm ơn rối rít, đôi mắt vô tình nhìn về phía nhà nhỏ.

Thiệu Thanh Viễn biết, e rằng tiểu khất cái này là một cái đinh Miêu ca đặt ở đây. Hắn quan sát thêm một lát, phát hiện chỉ có một khất cái, trong lòng hiểu rõ.

Xem ra hắn chủ động yêu cầu Miêu ca hỗ trợ là quyết định đúng.

Hắn cũng không vội, sau khi đóng cửa nhà lại thì thu dọn tay nải, thay đổi một bộ quần áo.

Chờ đến khi trời tối, hắn trèo lên cây hồng trong sân, hai ba quả rơi xuống sân nhà bên cạnh.

Căn nhà nhỏ của hắn không có cửa sau, nhưng lại có một cánh cửa bên hông ra ngõ nhỏ bên cạnh.

Thiệu Thanh Viễn đi đến cửa hông, nhẹ nhàng mở cửa ra, nhanh chóng đi ra ngoài.

Vị trí của kẻ ăn xin ban ngày đã đổi thành người khác, hắn ta thu mình lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào nhà hắn.

Thiệu Thanh Viễn cười, sau đó tìm được một khách điếm lớn nhất trong thị trấn này.

Đội thương buôn Hàn gia tương đối nổi danh ở Lê Quốc ở trong khách điếm này, Thiệu Thanh Viễn đi đến sân, nơi đội thương buôn để hàng hóa, thừa dịp người trông coi đi nhà xí, tìm được một cái rương, nấp vào.

Lúc trước đã nói qua, từ mấy thành thị khác của Lê Quốc tiến vào trấn nhỏ biên cảnh này rất dễ dàng, nhưng muốn rời trấn nhỏ đến mấy thành thị khác của Lê Quốc, thì kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt.

Mà sự nghiêm ngặt này cũng tùy người, đối với những gương mặt quen thuộc như đội thương buôn Hàn gia nổi danh trong nước như vậy, việc tra xét cũng đơn giản hơn rất nhiều.

Hơn nữa, đội thương buôn của Hàn gia đông, đồ đạc cũng nhiều, nếu kiểm tra từng người một thì quá tốn thời gian, cũng dễ làm hư hàng hóa của bọn họ. Người Hàn gia vì tránh những phiền toái không cần thiết này, cùng với vận chuyển bí mật một vài thứ tốt, tất nhiên đã sắp xếp mọi thứ.

Cho nên ẩn nấp trong đội thương buôn của Hàn gia để đi ra ngoài là hợp lý nhất. MAyy dich

Kỳ thật, ngay từ đầu Thiệu Thanh Viễn đã có chủ ý với đội thương buôn Hàn gia, đáng tiếc đội thương buôn của bọn họ không đi qua cửa thành Đại Tấn. Hơn nữa Thiệu Thanh Viễn còn phải mang theo Bạch Chi Ngôn và Tống Nham, không thể trốn trong đội thương buôn của người khác.

Sau khi Thiệu Thanh Viễn ẩn nấp xong, không bao lâu đội thương buôn Hàn gia đã thức dậy.

Bọn họ muốn khởi hành khi cổng thành vừa mở, bởi vậy Thiệu Thanh Viễn không chờ bao lâu, xe ngựa đã bắt đầu di chuyển.

Cũng không biết qua bao lâu, xe ngựa mới chậm rãi dừng lại.

Thiệu Thanh Viễn nghe tiếng ồn ào bên ngoài, ít nhiều cũng đoán được bọn họ đang chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hắn lặng lẽ ra khỏi rương, nhìn bên ngoài xe ngựa, quả nhiên sắc trời đã tối sầm, hơn nữa nơi này là vùng hoang vu. Hiển nhiên đội thương buôn Hàn gia không tìm được chỗ ở, vì vậy đành nghỉ ngơi ngay tại chỗ.

Thiệu Thanh Viễn cẩn thận ra khỏi xe ngựa, ngồi xổm sau đuôi xe.

Hắn phải chờ những người này đi ngủ hết, mới có thể rời đi, bằng không sẽ có người nhìn thấy.

Đặc biệt là…… Hắn còn nhìn trúng ngựa của bọn họ.

Đội thương buôn Hàn gia có khoảng hai mươi người, lúc này một đám đều vây quanh đống lửa vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ có hai người tuần tra bên cạnh xe.

Thiệu Thanh Viễn cố gắng che giấu bản thân, ai ngờ hai người tuần tra kia đi đến bên cạnh chiếc xe của hắn, lại đột nhiên ngừng lại.

“Có phải đồ trên xe ngựa này hơi lộn xộn không?”

Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng đề phòng, nín thở, nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đang tuần tra.

Bình Luận (0)
Comment