Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1574 - Chương 1574. Hai Nước Sắp Có Giao Chiến

Chương 1574. Hai nước sắp có giao chiến Chương 1574. Hai nước sắp có giao chiến

Chương 1574: Hai nước sắp có giao chiến

Cũng may ngay sau đó một giọng nói khác vang lên.

“Có thể buổi sáng đi gấp nên không cột chắc, đi đường xóc nảy nên mới lộn xộn như vậy.” Người nọ nói xong, thì lên xe ngựa thắt chặt dây thừng, thuận tiện nhìn xem trong xe ngựa có điều gì khác thường không.

Người còn lại tựa vào bên cạnh càng xe: “Ngươi nói xem chủ nhân gấp như thế làm gì? Hàng hóa lần này của chúng ta cũng chưa được bao nhiêu, hơn nữa xe ngựa mang đến còn nhiều chỗ trống như vậy, sao lại muốn trở về chứ?”

“Ngươi thì biết cái gì? Ta nói cho ngươi nghe, chủ nhân muốn nhanh chóng lên đường trở về, là bởi vì Lê Quốc và Đại Tấn sắp có giao chiến.”

Thiệu Thanh Viễn đang trốn sau xe ngựa nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi.

Hai nước giao chiến?

Lúc trước, quả thật Bạch Chi Ngôn có cấu kết với Lê Quốc, muốn hợp tác để đối phó Đại Tấn.

Nhưng bây giờ Bạch Chi Ngôn đã bị bắt, chẳng lẽ Lê Quốc vẫn không từ bỏ ý định xâm lấn Đại Tấn sao?

Nếu biên thành rối loạn, tất nhiên thành thị lớn nhất phía Tây Nam phủ Lạc Châu cũng lâm vào hỗn loạn. Đến lúc đó, huyện Tĩnh Bình không thể chỉ lo thân mình.

Lần này hắn trở về, xem ra phải chuẩn bị thật tốt. Ít nhất, huyện thành không thể loạn.

Vẻ mặt Thiệu Thanh Viễn nghiêm túc, người nghe được tin hai nước sắp giao chiến cũng kinh ngạc: “Ngươi nói thật ư? Tin tức này có đáng tin không?”

“Gia gia của Hàn gia truyền đến, bảo Lão đại nhanh chóng vận chuyển hàng hóa trở về, tránh bị vạ lây gây tổn thất nặng nề. Ta đoán, việc này chỉ cần là người nhạy tin tức, đều đã nhìn ra.”

“Chẳng trách, hai ngày qua ta cảm thấy bầu không khí giao thương cứ kỳ lạ, giống như có dấu hiệu hỗn loạn.”

“Cho nên chúng ta phải mau chóng trở về, nơi này đã không còn an toàn.”

Hai người vừa đi, vừa nói.

Thiệu Thanh Viễn ngồi ở một bên, lại đột nhiên có cảm giác hiểu ra.

Chẳng trách bọn họ dễ dàng lấy được giấy thông hành giả như vậy, Miêu ca và Tiểu Binh kia, chắc cũng là người nhạy tin tức, bắt đầu chuẩn bị đường lui.

Thiệu Thanh Viễn hít sâu một hơi, hắn phải mau chóng trở về Đại Tấn mới được.

Người của đội thương buôn Hàn gia mau chóng đốt lửa chuẩn bị nghỉ ngơi, Thiệu Thanh Viễn vẫn luôn chờ bọn họ đi ngủ, trong hai người tuần tra có một người đi vệ sinh, lúc này hắn mới đứng dậy, thoáng xoa hai chân có chút tê cứng, trong tay hắn cầm lọ thuốc, đi tới trước mấy con ngựa kia, để chúng nó ăn hết.

Ngay sau đó, đi đến trước chiếc xe ngựa cuối cùng của đoàn xe, cởi dây cương trên xe.

Chậm rãi kéo ngựa lui về phía sau, cho đến khi đi được một đoạn, Thiệu Thanh Viễn trực tiếp xoay người nhảy lên, giật dây cương, nhanh chóng chạy về phía trước.

Tiếng vó ngựa có chút lớn, lập tức đánh thức người đàn ông tuần tra đang mơ màng sắp ngủ.

Hắn đột nhiên đứng dậy, đi vài bước theo âm thanh.

Ai ngờ lại nhìn thấy xe ngựa không còn ngựa, hắn lập tức kinh hãi kêu lên: “Tất cả dậy đi, có kẻ cắp trộm ngựa của chúng ta.”

Mọi người vốn ngủ cách đó không xa nhanh chóng tỉnh táo lại, lần lượt chạy tới hỏi chuyện gì xảy ra.

Người nọ tức hộc máu: “Chúng ta thiếu một con ngựa, có người trộm ngựa, ta nghe tiếng ở phía đó.”

Người của đội thương buôn Hàn gia lập tức lên ngựa đuổi theo, nhưng ngựa dưới thân chạy được vài bước, nháy mắt lại vô lực lảo đảo, đi không vững, vài người đều bị ngã xuống ngựa.

Mọi người đều biết ngựa xảy ra vấn đề, bọn họ muốn đuổi theo cũng đuổi không kịp.

Người dẫn đầu đội thương buôn Hàn gia nhanh chóng quyết định: “Mọi người cẩn thận kiểm tra lại, ngoại trừ con ngựa cuối cùng kia ra, còn mất thứ gì nữa không.”

Mọi người lập tức cầm đuốc xem xét khắp nơi, cũng không mất thứ gì.

Cuối cùng có người la lớn: “Chủ nhân, nơi này có một nén bạc.”

Nén bạc??

Người dẫn đầu vội chạy tới xem, quả thật nhìn thấy một thỏi hai mươi lượng bạc.

Có người cảm thấy kỳ lạ, hỏi: “Người nọ để lại bạc này để mua ngựa của chúng ta hả?”

Quả thật có khả năng này, nhưng rốt cuộc cũng không biết lai lịch của người nọ, muốn mua ngựa, vì sao không đến thị trấn bên cạnh, hoặc trực tiếp nói với bọn họ?

Người dẫn đầu lo lai lịch hắn không rõ, sẽ tạo hậu hoạn cho bọn hắn, lập tức nói: “Đi xem ngựa thế nào rồi? Bao lâu nữa có thể đi? Đêm nay không ngủ nữa, lập tức xuất phát. Chờ đến thị trấn thì báo án, nói chúng ta bị trộm ngựa.”

“Vâng ạ.”

Mọi người vội vàng đồng ý, lập tức nghiêm trận đón địch.

Lúc này Thiệu Thanh Viễn cũng đã cưỡi ngựa chạy xa, nương tử nhà mình cho thời gian có hạn, hắn cũng rất gấp, không thể tùy tiện trì hoãn.

Một đường ra roi thúc ngựa, tới sáng hôm sau, Thiệu Thanh Viễn đã chạy tới thôn Phong Thu.

Trước khi đến rừng chướng khí, vẫn phải đi qua thôn Phong Thu.

Bởi vì chuyện xảy ra lúc trước, lúc Thiệu Thanh Viễn đi ngang qua cổng thôn, tốc độ hắn chậm lại.

Chậm một chút, hắn nhìn thấy hai huynh muội Nhan Lâm.

Thiệu Thanh Viễn nghĩ đến lời nói của hai người trong đội thương buôn Hàn gia, rốt cuộc vẫn thúc ngựa tiến lên vài bước, nhảy từ trên lưng ngựa xuống.

Sắc mặt Nhan Lâm âm trầm, kéo tay muội muội, cúi đầu đi từ sườn núi bên kia tới, xem ra tính lên núi.

Thiệu Thanh Viễn dắt ngựa trốn sau rừng, nhặt một hòn đá, ném về phía chân cậu nhóc.

Nhan Lâm hơi sửng sốt, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Thiệu Thanh Viễn.

Ánh mắt vốn âm trầm đột nhiên sáng lên, vội vàng kéo muội muội chạy tới.

“Công tử, các ngài còn chưa đi sao?”

Sau khi hỏi xong mới phát hiện chỉ có một mình Thiệu Thanh Viễn dắt ngựa, Cố Vân Đông và Tống Nham đều không ở đây, lập tức ngẩn người.

Thiệu Thanh Viễn nhìn cậu nhóc, nói: “Ta đang trên đường đi, nhưng mà đi qua đây, cảm thấy lo lắng nên lại đây xem một chút.” MAyy dich

Nhan Lâm nghe vậy hai mắt càng sáng lên, có chút cảm động nói: “Ta khá tốt, không có việc gì. À, đúng rồi, thi thể của lão Quý đã được tìm thấy, vợ lão Quý nói là do các ngài làm. Còn đi báo quan, nhưng sau khi quan phủ kiểm tra nói rằng, nguyên nhân cái chết của lão Quý là do trúng độc rắn. Tuy rằng trên người có vết thương, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là vận khí ông ta không tốt, lúc bị thương vừa vặn gặp phải rắn, bị rắn cắn, có điều con rắn kia cũng đã chết.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Ta biết rồi.”

“Nhưng mà vợ lão Quý nói, các ngài là người Đại Tấn, các ngài lại tới đây nhất định có âm mưu. Còn nói chuyện cha mẹ ta bị hại, lúc này quan phủ mới quan tâm đến, bọn họ bắt nhị thúc ta về, cũng tịch thu một trăm lượng bạc kia, còn có…… mười lượng bạc đó.”

Vốn dĩ mười lượng bạc dùng để làm hậu sự cho cha mẹ hắn, nếu quan phủ muốn thu, vậy nhất định phải thu tất cả bạc trong tay người dân thôn Phong Thu.

Cho nên lúc ấy toàn thôn đều vô cùng ăn ý không đề cập đến chuyện tất cả mọi người đều nhận bạc.

Nhưng Lão nhị của Nhan gia ngày ấy chạy trốn, lúc hắn hoảng sợ bỏ chạy đụng phải một người, khiến người nọ ngã xuống sông. Tuy người nọ không có việc gì, nhưng người đó và quan phủ lại có chút giao tình, yêu cầu Nhan lão nhị bồi thường, nếu không sẽ bắt hắn vào đại lao, nhốt một năm rưỡi.

Nhan lão nhị sợ hãi, cầu xin Nhan thôn trưởng cứu hắn.

Cuối cùng Nhan thôn trưởng lấy mười lượng bạc bồi thường cho người kia, nhưng mà kể từ đó, hậu sự của vợ chồng Nhan lão đại phải làm qua loa.

Bình Luận (0)
Comment