Chương 1575: Nhắc nhở hai huynh muội
Hai huynh muội Nhan Lâm có kháng cự, nhưng đều vô dụng.
Chẳng những không có tác dụng, Nhan thôn trưởng còn dưới tình thế cấp bách nói hắn không có lương tâm, không màng đến sống chết của nhị thúc, thậm chí còn nói cha mẹ hắn đã qua đời, ông ta đã mất đi một đứa con, không thể lại mất thêm một đứa con nữa.
Ngụ ý, người chết không quan trọng bằng người sống.
Cuối cùng Nhan Lâm cũng hiểu, sau khi không còn cha mẹ ở Nhan gia, cuộc sống sau này của hai huynh muội sẽ có bao nhiêu khó khăn. Cha mẹ hắn vừa mới qua đời, biểu hiện của ông hắn cũng đã làm người ta thất vọng như vậy rồi.
Sau này, còn có thể trông cậy vào ai chứ?
Trong tay hắn có một trăm lượng bạc, lúc ấy suýt nữa đã kích động lấy số bạc này để sửa sang phần mộ của cha mẹ. Sau đó nhìn thấy tiểu muội bên cạnh, rốt cuộc vẫn nhịn xuống.
Chờ sau này hắn có năng lực tự bảo vệ mình và muội muội, lúc đó hắn sẽ sửa sang lại phần mộ cho cha mẹ.
Nhưng mà trong lòng áy náy, lại ở Nhan gia nhìn thấy nhị thúc làm chuyện sai trái nhưng vẫn vênh váo tự đắc, trong lòng cảm thấy lạnh lẽo, cho nên hôm nay hắn mới dẫn muội muội lên núi, muốn đi thăm cha mẹ.
Thiệu Thanh Viễn nghe xong, gật đầu: “Ngươi làm rất đúng, một trăm lượng bạc này không được để kẻ nào biết.”
“Ta hiểu, ta chỉ nghĩ, nếu có cơ hội sẽ lập tức rời khỏi thôn Phong Thu.”
“Hiện tại có một cơ hội.”
Nhan Lâm sửng sốt: “Công tử có ý gì?”
“Có thể bên này sẽ sớm không còn được an toàn, các ngươi nhanh chóng chuẩn bị, tính toán đường đi tốt nhất. Nếu thấy tình huống không ổn, lập tức rời khỏi thôn Phong Thu.”
Hai nước giao chiến, thôn Phong Thu cách biên cảnh gần như vậy, khả năng chịu ảnh hưởng là rất lớn.
Nhan Lâm vừa nghe, sắc mặt trắng bệch.
Ý của công tử là… sắp có chiến tranh ư? Sao có thể? Nếu có chiến tranh, hắn có thể chạy trốn đến nơi nào chứ?
Thiệu Thanh Viễn không có nói nhiều, việc này còn chưa được xác định, hắn chỉ cảnh tỉnh Nhan Lâm, để cậu nhóc chuẩn bị tâm lý trước cũng tốt hơn. Miễn cho thật sự đánh đến gần thôn Phong Thu, trong lúc hoảng loạn cậu nhóc sẽ xảy ra chuyện.
Tóm lại có chuẩn bị trước.
Còn mang huynh muội Nhan Lâm đi cùng? Điều này không thể, hiện giờ hắn ra khỏi nước này cũng phải thật cẩn thận.
Sau khi Thiệu Thanh Viễn nói xong thì chuẩn bị rời đi.
Nhan Lâm thấy hướng hắn đi, nhất thời kinh hãi, vội tiến lên vài bước: “Công tử, chờ một chút.”
“Làm sao vậy?”
“Vừa nãy ta cũng nói với ngài rồi, quan phủ bởi vì các huynh là người Đại Tấn, cho nên rất coi trọng việc cha mẹ ta bị hại, nói muốn tra rõ. Nhưng kỳ lạ là, vợ lão Quý nói cho bọn họ biết hướng các huynh đi, nhưng chỉ cho mấy quan sai đuổi theo mà thôi, còn lại đều đi vào rừng chướng khí. Bọn họ nói, các huynh có thể từ rừng chướng khí tới, cho nên muốn đi xem xét một chút.”
Thiệu Thanh Viễn dừng lại: “Ngươi nói bọn họ đều đi vào rừng chướng khí?”
“Đúng vậy.”
Thiệu Thanh Viễn híp mắt lại: “Ta hiểu rồi, ngươi mang muội muội ngươi về nhà trước đi. Mấy ngày này, cố gắng không nói chuyện nhiều với người lạ, phải có tâm phòng bị người khác, cẩn thận chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Vâng, đệ biết rồi.”
Thiệu Thanh Viễn xoay người lên ngựa, vẻ mặt lập tức nghiêm trọng chạy về phía rừng chướng khí.
Thôn Phong Thu cách rừng chướng khí không xa, tới buổi chiều, Thiệu Thanh Viễn cũng chỉ cách rừng chướng khí có năm cây.
Hắn nhảy xuống ngựa, duỗi tay vỗ mông ngựa: “Được rồi, đi đi, ngươi được tự do.”
Con ngựa còn hơi sững sờ, quay đầu nhìn hắn, sau đó lộc cộc chạy đi.
Thiệu Thanh Viễn đứng nhìn từ xa, cho đến khi bóng lưng của nó hoàn toàn biến mất, lúc này mới nắm tay nải trong tay, chậm rãi đi về phía rừng chướng khí.
Tới giao lộ rừng chướng khí, đã chạng vạng tối.
Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy có mấy con ngựa bị buộc vào thân cây, mà phía sau tảng đá lần trước hắn và Cố Vân Đông ăn cơm, có bốn người đang ở đó đốt lửa, nướng một con thỏ hoang.
Cách khá xa, cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, lặng lẽ đi về phía đó một đoạn.
Cũng may bên này đều là bụi rậm, hắn chỉ cần khom lưng, đã có thể che giấu thân mình.
Thiệu Thanh Viễn vẫn tiến lại gần phía sau bốn người, mới ngồi xổm sau một tảng đá lớn.
Bốn người vừa nói chuyện vừa đốt lửa, tiếng củi lửa nổ tách tách, vừa vặn che đậy tiếng bước chân Thiệu Thanh Viễn lại gần.
Trên tay Thiệu Thanh Viễn cột nỏ tiễn, cứ như vậy nhắm vào bọn họ, bất cứ lúc nào cũng có thể bắn ra.
Bốn người kia vẫn đang nói chuyện, nhưng đều nói về một số chuyện vặt vãnh linh tinh, thỉnh thoảng xen lẫn những trò đùa tục tĩu, thực sự không có chút liên quan nào.
Khi chân của Thiệu Thanh Viễn tê rần vì ngồi xổm, rốt cuộc có người mở túi nước ra, vừa uống nước vừa nói: “Đám người Kim Đấu đã vào một ngày rồi đúng không? Cũng không biết có qua được rừng chướng khí đến Đại Tấn chưa nữa.”
“Yên tâm đi, trong tay chúng ta có gói thuốc này, chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn, nhất định có thể đi qua.”
“Các ngươi nói xem, tướng quân đưa gói thuốc này, rốt cuộc là do ai làm ra? Thật sự hữu hiệu sao? Đây là rừng chướng khí, từ xưa đến nay đã có bao nhiêu người đi vào thì không ra được. Nhiều năm như vậy cũng không có cách, chỉ bằng một gói thuốc nhỏ như vậy, có tác dụng sao?”
“Cái này ngươi không hiểu rồi, ta nghe nói, phương thuốc này là do một người bên Đại Tấn đưa tới. Ngươi biết thân phận của người Đại Tấn kia là gì không?”
“Là gì?”
“Hậu nhân của Thần y.”
Thiệu - hậu nhân thần y - Thanh Viễn: “…” Loại chuyện này, sao hắn lại không biết?
Ngay sau đó, hắn đột nhiên hiểu ra, hậu nhân thần y trong miệng bọn họ, không phải là Bạch Chi Ngôn chứ?
Dù sao lúc đám người Bạch Chi Ngôn đi qua rừng chướng khí, là bằng gói thuốc trong tay đó.
Nhưng hắn đã xem qua gói thuốc kia, bên trong có mấy vị thuốc không dễ kiếm được, căn bản không thể chế tạo được nhiều gói thuốc. Nếu không, lúc Bạch Chi Ngôn đi qua rừng chướng khí, tại sao lại chỉ mang theo vài người như vậy chứ?
Đáng tiếc, cho dù hắn mang vài người như vậy, bên người cũng chỉ còn lại một người hộ vệ.
Cho nên những người này dùng phương thuốc Bạch Chi Ngôn đưa để tiến vào rừng chướng khí, thật sự…… Có thể sống sót trở ra sao?
Thiệu Thanh Viễn ở bên này tỏ vẻ hoài nghi, mấy người nói chuyện bên kia lại kinh ngạc hô ra tiếng.
“Hậu nhân của thần y cho phương thuốc? Vậy chắc chắn không có vấn đề, tất nhiên đám người Kim Đấu có thể ra khỏi rừng chướng khí. Ha ha ha, chờ bọn họ qua lại như vậy một chuyến, sau khi kiểm tra gói thuốc đó có thể ngăn cản chướng khí, sau này chúng ta có thể lặng lẽ thông qua rừng chướng khí, thẳng đến Đại Tấn, tất nhiên có thể đánh Đại Tấn không kịp trở tay.”
“Đúng vậy, đáng tiếc chúng ta đấu quyền thua, chỉ có thể canh giữ ở bên ngoài này. Nếu không tương lai cũng sẽ là một trong số người có công được ban thưởng, hiện tại thì tốt rồi, tám người Kim Đấu, chính là một trong số công thần.” MAyy dich
“Các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, rốt cuộc gói thuốc này có dùng được hay không, còn phải chờ đám người Kim Đấu ra mới biết được. Luận công khen thưởng gì đó, cũng phải còn mạng mới có thể hưởng thụ được. Chúng ta chỉ cần ở bên ngoài chờ là được, nếu đám người Kim Đấu đi ra, cũng có thể kịp thời biết được tin tức.”
Thiệu Thanh Viễn cười giễu, còn mạng hay mất mạng, cũng không phải do các ngươi định đoạt.
Các ngươi ở bên ngoài này, cũng không an toàn hơn bao nhiêu.