Chương 1576: Thịt thỏ nướng ăn khá ngon
Thiệu Thanh Viễn nghe được gần hết, thấy những người này lại bắt đầu nói sang chuyện khác, lập tức giương nỏ tiễn, nhắm ngay vào một người cẩn thận nhất trong đó, buông ngón tay.
‘Vù’ một tiếng, nỏ tiễn thẳng tắp bắn trúng cổ người ngồi ngoài cùng bên trái.
Người nọ mở to hai mắt, trong miệng không khống chế được trào máu, giãy giụa hai tiếng, không dám tin ngã về phía sau.
Ba người còn lại hít sâu một hơi, chợt đứng lên, cầm dao bên người quay lại, nhắm ngay về phía Thiệu Thanh Viễn: “Ai đó, ra…”
Lời còn chưa dứt, nỏ tiễn thứ hai đã bắn tới.
Người nọ lập tức ngã xuống, sắc mặt hai người còn lại đột ngột thay đổi, vội vàng tìm chỗ nấp, cả người đều nấp sau tảng đá lớn.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, xem ra không thể bắn tên.
Hắn rút nhuyễn kiếm bên hông ra, chậm rãi tới gần bọn họ.
Vừa đi tới bên cạnh tảng đá lớn, một người bên trái cầm đao chém tới, Thiệu Thanh Viễn xoay người tránh, đỡ ngang kiếm.
Người bên phải lập tức lao tới, nhắm vào lưng Thiệu Thanh Viễn chém mạnh.
Thiệu Thanh Viễn nghiêng người, đạp hắn ta một cước.
Thuận thế trèo lên cổ người bên trái, người nọ tránh không kịp, trừng mắt ngã xuống.
Cuối cùng, người còn lại thấy tình thế không ổn, biết mình không phải đối thủ của Thiệu Thanh Viễn, không nói hai lời quay đầu chạy, chạy thẳng đến chỗ buộc ngựa cách đó không xa.
Nhưng dù sao hắn ta không có thói quen đi vào rừng rậm núi sâu như Thiệu Thanh Viễn, còn chưa chạy đến bên ngựa, đã bị đuổi kịp.
Kiếm của Thiệu Thanh Viễn trực tiếp đâm vào lưng người nọ, người nọ cúi đầu, nhìn ngực chảy máu, há miệng thở dốc, quay đầu nói: “Ngươi chính là…… người ở thôn Phong Thu …… người Đại Tấn?”
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên rút ra kiếm, mặt không chút thay đổi: “Không sai.”
Ánh mắt người nọ tràn ngập phẫn hận và không cam lòng: “Không ngờ…… Ngươi lại…… Trở về……”
‘Ầm’ một tiếng, người nọ trợn mắt ngã xuống đất, co giật hai cái, không động đậy nữa.
Thiệu Thanh Viễn lau kiếm, khẽ thở ra, ngay sau đó ném mấy người thi thể vào trong núi.
Còn về mấy con ngựa kia, cũng giống như lúc trước, Thiệu Thanh Viễn cởi yên ngựa xuống, thả chúng tự do.
Xong xuôi mọi chuyện, Thiệu Thanh Viễn mới nhặt gói thuốc dưới đất lên.
Gói thuốc mất đi dược tính của Bạch Chi Ngôn đã nằm trong tay hắn, hắn đã mở ra xem qua thành phần bên trong.
Gói thuốc trước mặt này…
Thiệu Thanh Viễn lập tức mở ra, dựa vào ánh lửa xem xét dược liệu bên trong.
Sau khi xem xong, hắn hồi lâu không lên tiếng.
Những dược liệu này, thật ra không khác biệt mấy với gói thuốc của Bạch Chi Ngôn. Nhưng có mấy vị thuốc trong đó đã được thay đổi loại dược liệu khác có dược tính tương tự.
Hắn chỉ cảm thấy kỳ quái, gói thuốc của Bạch Chi Ngôn, có mấy vị thuốc vô cùng quý, không dễ để gom đủ, càng đừng nói đến chuyện tạo ra số lượng nhiều. Nếu không, tại sao Bạch Chi Ngôn không chuẩn bị thêm cho mấy người nữa? Còn không phải bởi vì trong tay không đủ nguyên liệu sao? Dẫn tới hộ vệ bên người đều bị chết gần hết.
Nếu rừng chướng khí này dễ qua như vậy, không phải biên cảnh hai nước đều nguy hiểm hay sao?
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên có chút đồng cảm với đám người tên Kim Đấu này, sợ là đều phải chết trong cánh rừng này.
Hắn cất gói thuốc, lại lấy thỏ đang nướng trên đống lửa xuống, dập tắt hoàn toàn đống lửa, ngay sau đó vừa ăn vừa đi vào bên trong.
Còn chưa nói, hương vị thịt thỏ nướng không tồi, còn lại hơn nửa con, vừa lúc cả ngày hắn chưa ăn gì, đồ ăn tới rất đúng lúc.
Thiệu Thanh Viễn ăn rất thỏa mãn, chờ ăn xong, người cũng đã đứng bên cạnh rừng chướng khí.
Lúc này sắc trời đã tối sầm lại, kỳ thật không thích hợp vào rừng. Nhưng Thiệu Thanh Viễn vẫn lo rằng đám người Kim Đấu vượt qua được rừng chướng khí, lỡ như Vân Đông đã ở bên đó chờ mình, gặp phải đám người Kim Đấu, chẳng phải rất nguy hiểm sao?
Thiệu Thanh Viễn lau miệng, lấy túi dưỡng khí từ trong tay nải ra.
Ngay sau đó lại mang kính bảo vệ mắt, mặc quần áo bảo hộ, cầm đèn pin đi vào bên trong.
Mà Cố Vân Đông đang lo lắng cho hắn thì sau khi rời khỏi cửa thành Lê Quốc, lập tức đi thẳng đến lãnh thổ Đại Tấn.
Bên Đại Tấn cũng có một trấn nhỏ, giấy thông hành của Cố Vân Đông không có vấn đề, nhưng mà hộ tịch này thuộc về Lê Quốc.
Cô vào trấn nhỏ không có vấn đề, nhưng muốn thông qua trấn nhỏ tiến vào trong Đại Tấn, vậy căn bản nghĩ cũng không cần nghĩ.
Cũng may Cố Vân Đông vốn là người Đại Tấn, hộ tịch của cô đặt ở trong không gian, tuy rằng không có giấy thông hành, nhưng vấn đề cũng không lớn.
Chỉ cần tìm được quan viên của trấn nhỏ này, cô muốn đến thành vẫn rất dễ dàng.
Có điều sau khi cô tiến vào trấn nhỏ, cửa thành đã đóng lại, Cố Vân Đông tìm một khách điếm ở trấn trên để tạm nghỉ ngơi.
Bạch Chi Ngôn tỉnh lại, vẫn bị nhốt trong rương đặt ở trong phòng.
Lúc nhìn thấy một mình Cố Vân Đông, Bạch Chi Ngôn có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Vân Đông vừa thấy vẻ mặt kia của hắn ta, biết hắn ta suy nghĩ cái gì.
Cô cười nửa miệng nhìn hắn: “Làm sao, nhìn thấy một mình ta, cảm thấy mình có cơ hội chạy trốn sao?” Khinh thường cô như vậy sao?
Bạch Chi Ngôn không có chút sức lực, hắn hơi nhắm mắt, miệng bị bịt kín, ô ô vài tiếng.
Cố Vân Đông hỏi: “Muốn ăn cơm sao?”
Hắn gật đầu. MAyy dich
“Chờ đi.” Cố Vân Đông nói xong, đặt Tống Nham lên giường.
Thằng bé đã khá hơn nhiều, tuy rằng cơ thể vẫn chưa khỏi hẳn, ít nhất không còn nguy hiểm đến tính mạng.
Cố Vân Đông bảo tiểu nhị mang đồ ăn lên, múc cho Tống Nham một chén: “Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.”
Tống Nham gật đầu, nhận lấy chén đũa, khuôn miệng nhỏ chậm rãi ăn.
Những ngày qua là những bữa ăn ngon nhất mà từ trước đến giờ thằng bé nhớ được. Ban đầu là ăn cháo, nhưng bên trong cháo lại có thịt bằm. Sau đó là ăn cơm, trắng mềm, ăn trong miệng lại có vị ngọt, từ trước đến nay thằng bé cũng chưa từng được ăn qua loại gạo nào trắng và ngon như vậy, cảm thấy cuộc đời mình thật viên mãn.
Cho nên, lúc Tống Nham ăn cơm rất chậm, nửa hạt gạo cũng không nỡ để rơi, ăn vô cùng quý trọng.
Ngược lại Cố Vân Đông ăn rất nhanh, không bao lâu đã ăn xong một chén.
Ngay sau đó đút cơm cho Bạch Chi Ngôn, cô trực tiếp cầm một cái ghế ngồi trước rương lớn, kéo xuống mảnh vải trong miệng Bạch Chi Ngôn ra: “Ăn đi.”
Ban đầu cô còn đề phòng nhìn hắn, cho rằng hắn muốn thông qua thời điểm đút cơm làm ra hành động gì đó.
Nhưng mãi cho đến khi ăn xong, Bạch Chi Ngôn cũng không nói thêm gì.
Cố Vân Đông nhướng mày, đặt chén đũa lên bàn, vừa định bịt miệng hắn lại.
Bạch Chi Ngôn đột nhiên mở miệng: “Ta muốn đi vệ sinh.”
Cố Vân Đông dừng tay, cười nói với Bạch Chi Ngôn: “Ngươi muốn giúp ta sao? Hay là, giải quyết ở chỗ này?”
Mẹ kiếp, đồ lưu manh này.
Rốt cuộc Tống Nham nuốt miếng cơm cuối cùng xuống, nghe được lời này, nhìn về phía hai người.
Ban đầu không hiểu rõ, sau đó nhìn thấy tay chân Bạch Chi Ngôn đều bị trói, có vẻ bất tiện, vì vậy thằng bé nói: “Dì Cố, cháu có thể hỗ trợ.”