Chương 1577: Thuộc hạ của Bạch Chi Ngôn
Bạch Chi Ngôn và Cố Vân Đông đồng thời quay đầu nhìn Tống Nham, thằng bé từ trên giường xuống.
Cố Vân Đông vội ngăn cản thằng bé: “Không cần, ngươi ở trên giường nghỉ ngơi là được rồi.”
Tống Nham không nhúc nhích, chỉ tò mò nhìn bọn họ.
Bạch Chi Ngôn cười nửa miệng: “Không cần nó hỗ trợ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đích thân giúp ta giải quyết?”
Cố Vân Đông vung tay tát hắn, cười giễu nói: “Loại người như ngươi, không hề kiêng dè xuống tay với người già trẻ nhỏ. Ta để đứa nhỏ này đến gần ngươi, sau đó lại để ngươi bắt làm con tin sao?”
Mặt Bạch Chi Ngôn lệch sang một bên, đáy mắt âm u, tiện nhân này ra tay mạnh như vậy.
Hắn âm thầm hít sâu một hơi, chậm rãi xoay đầu.
Cố Vân Đông lại đột nhiên cười nói với hắn: “Ngươi yên tâm, ngươi hoàn toàn có thể giải quyết ngay tại chỗ. Hôm nay trước khi ra ngoài, tướng công ta đã buộc đai kinh nguyệt cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao?”
Sắc mặt Bạch Chi Ngôn khẽ thay đổi, sau khi trầm mặc một hồi, toàn bộ biểu tình đều nứt ra.
“Ngươi, các ngươi……” Khinh người quá đáng.
Cố Vân Đông cười càng thêm ngọt ngào: “Không cần cảm kích chúng ta, ngươi cứ việc giải tỏa, chúng ta vẫn có thể nhịn một chút, ngươi cũng chịu thiệt thòi một chút, nhịn đi.”
Nói xong, cô bịt miệng Bạch Chi Ngôn lại.
Hắn ta trợn trừng mắt, sắc mặt xanh mét, thò cổ ô ô kêu lên, nổi gân xanh trên trán.
Cố Vân Đông coi như không nhìn thấy, tới dỗ Tống Nham ngủ.
Sau khi bắt được Bạch Chi Ngôn, vì để tránh những phiền toái không cần thiết, bọn họ cố gắng cho hắn uống ít nước ăn ít cơm. Lúc Thiệu Thanh Viễn ở đây, đều do Thiệu Thanh Viễn hỗ trợ giải quyết.
Hiện giờ hắn không ở đây, Cố Vân Đông nghĩ tới tã giấy.
Thời buổi này không tã giấy, nhưng vẫn có đai nguyệt sự cho phụ nữ.
Dù sao đều là kế sách tạm thời, thời gian cũng không dài, trước khi xuất phát, Thiệu Thanh Viễn đã cho Bạch Chi Ngôn dùng.
Không ngờ sau khi Bạch Chi Ngôn tỉnh lại, lại muốn lợi dụng việc này làm động tác nhỏ. MAyy dich
Cố Vân Đông cười nhạt một tiếng, thấy Bạch Chi Ngôn ăn cơm xong không bao lâu thì mơ màng sắp ngủ, lập tức kéo nắp rương lại.
Cái rương này có lỗ thông khí, Cố Vân Đông cũng không sợ hắn ngạt thở chết.
Nhưng tối nay, cô không thể ngủ được.
Cũng không biết bên tướng công thế nào, không biết đã thoát khỏi trấn nhỏ, đi đến rừng chướng khí hay chưa.
Cố Vân Đông lo lắng suy nghĩ, lại lên kế hoạch cho ngày mai, bất tri bất giác trời cũng đã sáng.
Cố Vân Đông không dám để Bạch Chi Ngôn và Tống Nham ở lại khách điếm, vì vậy đưa bọn họ lên xe ngựa, ngay sau đó rời khỏi khách điếm.
Trấn nhỏ này ngược lại rất lớn, Cố Vân Đông đi tới quan phủ, cũng mất gần nửa canh giờ.
Nhưng mà ngay khi cô sắp đến trước nha môn quan phủ, đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Sặc mặt Cố Vân Đông đột nhiên biến đổi, lập tức cúi đầu, bước chân cũng chậm lại.
Sao thuộc hạ của Bạch Chi Ngôn lại ở đây? Còn canh giữ ở gần quan phủ như vậy?
Mặc dù Cố Vân Đông chưa từng gặp người này, nhưng lúc trước Vương Thải làm việc cho Tam gia, cũng từng tiếp xúc qua mấy người lui tới với Tam gia. Cố Vân Đông đều vẽ lại khuôn mặt của những người này, trong đó có người này.
Hiện giờ người này ở trấn nhỏ, còn đang ở trước quan phủ, điều này khiến Cố Vân Đông không thể không nghi ngờ, có phải quan phủ nơi này cũng cùng một giuộc với đám người Bạch Chi Ngôn hay không.
Còn có, ngoài người này, còn có bao nhiêu thuộc hạ của Bạch Chi Ngôn ở đây nữa?
Cố Vân Đông hít sâu một hơi, kéo xe ngựa bình tĩnh vòng qua quan phủ, vào con phố bên cạnh.
Tống Nham cảm thấy kỳ quái: “Dì Cố, làm sao vậy?”
Cố Vân Đông thấp giọng: “Không có việc gì.” Cô đột nhiên nghĩ biểu hiện của Bạch Chi Ngôn khi hắn ta tỉnh lại.
Chẳng lẽ, hắn biết người của mình ở trong trấn nhỏ này, bất cứ lúc nào cũng có thể được cứu?
Nếu như thế, vậy không xong rồi.
Hiện tại cô chỉ có một mình, còn mang theo một đứa nhỏ bên người, gặp phải một hai người còn ổn, nếu số lượng nhiều hơn, rất có thể mọi cố gắng đều thất bại trong gang tấc.
Cô dắt xe ngựa, làm bộ đi dạo phố, vừa dò hỏi giá cả hàng hóa trên quầy hàng, vừa rũ mắt suy tư kế sách rời đi.
Nhưng cho dù đi được một đoạn đường, Cố Vân Đông vẫn nhạy bén nhận ra mình bị theo dõi.
Vẻ mặt cô nghiêm túc, tay siết chặt dây thừng.
Chuẩn bị nỏ tiễn thật tốt, còn có thuốc mê Thiệu Thanh Viễn đưa, hơn nữa còn có mấy vũ khí nhỏ khác, có thể chuẩn bị đều chuẩn bị tốt.
Ngay sau đó ngồi lên càng xe, lặng lẽ cầm một con dao đưa cho Tống Nham, nhỏ giọng dặn dò: “Cầm cái này trong tay, nếu gặp người xấu, không cần do dự, nhắm mắt đâm tới là được.”
Tống Nham nhất thời khẩn trương: “Cố, Dì Cố, có phải chúng ta gặp nguy hiểm hay không?”
“Không chắc nữa, nhưng ngươi yên tâm, cho ngươi thứ này để phòng thân trước.”
Tống Nham nuốt nước bọt, gật đầu, duỗi tay cầm lấy con dao.
Kỳ thực thằng bé không có nhiều sức lực, con dao còn hơi nặng, lại vào thời điểm cực kỳ sợ hãi và lo lắng, Tống Nham mới cầm lấy, con dao đã rơi xuống chăn nệm.
Thằng bé vô cùng hoảng loạn, vội vàng nhặt lên: “Dì Cố, ta, ta có thể.”
Cố Vân Đông biết có chút miễn cưỡng thằng bé, nhưng lúc này cô cũng không thể lo nhiều.
Duỗi tay sờ đầu A Hoa: “Bảo vệ tốt cho tiểu chủ tử nhà ngươi.”
A Hoa kêu ‘ meo meo ’ một tiếng.
Cố Vân Đông lại ra khỏi thùng xe, lôi dây cương xe ngựa, chậm rãi đi, cuối cùng đi thẳng đến ngõ nhỏ không có người mới ngừng lại.
Cô đứng tại chỗ, xoay người, lạnh lùng nói: “Ra đi.”
Xung quanh một màn yên tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc khẩn trương của Tống Nham trong thùng xe.
Cố Vân Đông nhíu mày: “Đã đi theo ta một đoạn đường rồi, còn có ý trốn tránh nữa sao?”
Vừa dứt lời, quả nhiên tiếng sột soạt vang lên ở đầu hẻm.
Cố Vân Đông đã nâng cổ tay lên, nỏ tiễn trong tay áo đã nhắm về phía đầu hẻm.
Bởi vậy, người đầu hẻm vừa thò đầu ra, trực diện đối diện với mũi tên sắc bén lạnh như băng, người nọ khiếp sợ, vội vàng lên tiếng: “Phu nhân, là ta.”
Cố Vân Đông nhíu mày, bộ dạng người này lôi thôi lếch thếch, lông mày thô mắt to, tóc rũ xuống che hơn phân nửa.
Khuôn mặt này…… Ngược lại cảm giác có vài phần quen thuộc.
Người nọ thấy vẻ mặt hoài nghi của Cố Vân Đông, vội duỗi tay lau mặt, lau đi đôi lông mày thô ráp.
Hắn vừa lau vừa tiến tới, muốn cho Cố Vân Đông thấy rõ hơn.
Cố Vân Đông híp mắt lại, giơ tay lên: “Đứng lại, ngươi đứng ở đó, không được nhúc nhích.”
Người nọ vội vàng dừng lại, giơ hai tay lên nói: “Phu nhân có thể không nhớ rõ ta, ta là thuộc hạ của Hạ phó tướng, lúc trước có đi chung một đoạn đường.”
Khi hắn nói đến Hạ phó tướng, hắn nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói.
Cố Vân Đông nheo mắt lại: “Vậy vì sao ngươi lại theo dõi ta? Hơn nữa, đi theo ta chắc không chỉ có một mình ngươi, đúng không?”
“Đúng vậy, còn một người nữa. Vừa rồi chúng ta nhìn thấy phu nhân, còn tưởng rằng mình nhận lầm người, không quá chắc chắn, cho nên mới đi theo tới đây. Sau khi xác nhận là phu nhân, người đi cùng ta lập tức đi tìm thuộc hạ của phu nhân, dù sao cũng có thể phu nhân không nhớ rõ chúng ta, không tin chúng ta.”