Chương 1587: Trì Trì sẽ kiên cường
Trì Trì ngơ ngác một lúc, khóe miệng chậm rãi rũ xuống, dáng vẻ đau lòng muốn chết.
Thằng bé xoay người ôm đùi Thích ma ma, ô ô hai tiếng, sau đó ngẩng đầu, hít sâu một hơi nói: “Trì Trì không sao, Trì Trì sẽ kiên cường.”
Thích ma ma: “???” Mẫu thân ngài đã trở lại ngài không ra đón còn ở đây kiên cường cái gì?
Cố Vân Đông cũng thấy Trì Trì, nhìn bộ dạng hoạt bát của nhi tử, cô lập tức trở nên vui vẻ. Cố Vân Đông ngồi xổm xuống giang hai tay về phía Trì Trì: “Trì Trì, có nhớ mẫu thân không?”
Trì Trì tỏ vẻ bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý, thằng bé buông chân Thích ma ma ra, nhảy nhót chạy tới.
“Trì Trì nhớ mẫu thân, cũng nhớ cha.” Nói xong, khóe mắt liếc về phía Tống Nham đang dùng vẻ mặt thương tâm…không phải vẻ mặt cẳng thẳng nhìn mình, thằng bé bỏ thêm một câu: “Đừng buồn, ta cũng nhớ ngươi.”
Tống Nham vẻ mặt mờ mịt, Cố Vân Đông cũng hoang mang.
Cô mỉm cười nhìn nhi tử: “Con nhớ Tống Nham? Con và hắn mới gặp nhau lần đầu, Con nhớ thế nào được?”
Trì Trì vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng nhéo nhéo bàn tay nhỏ, nói: “Dù sao cũng là huynh đệ, con cảm giác được.”
Cố Vân Đông: “……” Hả?
Trì Trì gật đầu: “Mẹ, người yên tâm, bọn con, bọn con sẽ yêu thương nhau.”
Cố Vân Đông sửng sốt một hồi lâu, nhìn nhi tử, rồi lại nhìn Tống Nham đứng bên cạnh, cô tức khắc ý thức được cái gì.
Cô bật cười, một tay bế Trì Trì lên: “Ha ha ha, rốt cuộc trong cái đầu nhỏ này của con đang suy nghĩ cái gì thế hả?”
“Mẹ?” Trì Trì nghiêng đầu, không hiểu cô đang cười cái gì.
Cố Vân Đông ôm hắn đi vào bên trong: “Được rồi, chúng ta vào nhà rồi nói sau.”
Cô làm đầu tàu gương mẫu đi ở phía trước, Trì Trì ôm cổ dựa vào vai cô, vừa hay nhìn thấy Tống Nham đi ở phía sau.
Tiểu gia hỏa lập tức há miệng bắt đầu nhe răng trợn mắt với Tống Nham.
Tống Nham đang ngẩng đầu nhìn thằng bé, định cười với
hắn, đang muốn cười với hắn. Ai biết lại nhận được dáng vẻ hung hăng của thằng bé, hắn tức khắc ngơ ngác, bước chân cũng chậm mất một nhịp.
Thiệu Thanh Viễn đi ở phía sau thu hết cảnh tượng này vào mắt, hắn lập tức dở khóc dở cười.
Thằng nhóc này y như con sói con vậy. Hắn mới nói sao tự nhiên lại biểu hiện ân cần như vậy? Hóa ra chỉ là giả vờ.
Cố Vân Đông ôm nhi tử nhanh chóng đi vào sảnh ngoài, những người khác cũng lục tục tiến vào theo. Đám Trịnh Tuyền Thủy Cảo Tử đang bận rộn ở bên ngoài cũng nháo nhào chạy tới, Thiệu Văn Thiệu Võ đi thu xếp cho Bạch Chi Ngôn và Đàm Phục.
Sau khi ngồi xuống nhấp một ngụm trà, Cố Vân Đông mới giới thiệu cho Trì Trì: “Đây là tiểu ca ca Tống Nham, lần này ra ngoài cha mẹ gặp được hài tử này. Tống Nham lớn hơn con hai tuổi, chặng đường này hắn đã giúp chúng ta rất nhiều. Vì muốn cảnh báo nguy hiểm cho chúng ta mà hắn bị người xấu phát hiện, còn đánh hắn bị thương nặng.”
Tống Nham nghe đến đây thì vô cùng xấu hổ, lí nhí nói: “Ta cũng không giúp đỡ được gì.”
“Sao lại không giúp được gì? Không cần coi thường bản thân, ngươi đã làm rất tốt.”
Tống Nham có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Cố Vân Đông mỉm cười nói với Trì Trì: “Tống Nham ca ca sẽ ở nhà chúng ta, về sau Trì Trì sẽ cùng chơi với ca ca có được không?”
Trì Trì chớp chớp mắt, nghe được mẹ nói Tống Nham không phải là nhi tử của cha mẹ, thì như trút được gánh nặng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lại biết hắn đã giúp cha mẹ mình, trong nháy mắt đôi mắt tròn xoe nhìn Tống Nham như phát sáng.
Tiểu gia hỏa gật đầu thật mạnh, thằng bé trượt khỏi đùi Cố Vân Đông, nắm tay Tống Nham: “Đợi ta ôn chuyện với cha mẹ xong ta sẽ dẫn huynh đi chơi, trong viện có hoa mai, ta thích nhất.”
Khóe miệng Cố Vân Đông thoáng run rẩy, con còn có chuyện muốn nói với chúng ta ư?
Thiệu Thanh Viễn xoa nhẹ đầu hắn: “Lúc trước Tống Nham bị thương rất nặng, mặc dù bây giờ có thể đi lại, nhưng vẫn chưa thể vận động quá kịch liệt, con chơi với hắn nhớ nhẹ nhàng thôi, được không?”
Trì Trì lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề.” Thằng bé quay đầu trịnh trong tuyên bố: “Tống Nham ca ca, huynh yên tâm, ở đây ta là lão đại, có chuyện gì huynh cứ tìm ta, ta cực kỳ lợi hại.”
Tống Nham nhìn tiểu hài tử mới có ba tuổi trước mặt, rõ ràng hắn còn nhỏ hơn mình hai tuổi, vậy mà tinh lực thật dồi dào. Nghe giọng nói trẻ con của hắn, trong lòng Tống Nham cũng cảm thấy ấm áp.
Hắn gật đầu: “Cảm ơn Trì Trì đệ đệ.”
“Không cần cảm tạ.” Tiểu gia hỏa giơ tay lên vỗ vỗ vai hắn.
Chẳng qua là thằng bé quá lùn, cố vươn tay cũng không tới. Thằng bé do dự một lát, rồi dứt khoát vỗ vỗ cánh tay hắn. Bây giờ nó mới tỏ vẻ vừa lòng gật gật đầu.
Nhìn hai tiểu đậu đỏ hòa thuận Cố Vân Đông cảm thấy rất an tâm.
Cô ngẩng đầu nói với Thích ma ma: “Làm phiền ma ma tìm hai người sắp xếp phòng ở cho Tống Nham, chọn phòng có vị trí tốt một chút. Tạm thời hắn phải dưỡng thương, không thể quá ồn ào được.”
Thích ma ma mỉm cười đồng ý, bà gọi hai người Hồng Diệp và Liễu Diệp, dừng một chút, lại gọi Đồng Thủy Đào ở bên cạnh: “Thủy Đào, giúp ta chuyển giường.”
Đồng Thủy Đào: “Được rồi, tới ngay đây.”
Cố Vân Đông: “……”
Cô vội gọi Thích ma ma, rồi nghiêng đầu lườm Đồng Thủy Đào một cái, nói: “Ma ma, Thủy Đào có thai.”
Những người có mặt ở đây đồng loạt ngẩn người, kinh ngạc nhìn người không có tí tự giác của một thai phụ nào.
“Thủy Đào…… Có tin vui?” Thích ma ma không thể tin được, rũ mắt nhìn bụng nàng.
Cố Vân Đông thở dài: “Đúng thế. Thật ra muội ấy không hề chú ý chút nào, chạy theo chúng ta mấy ngày nay, ăn không ngon ngủ không tốt. Thậm chí còn liều lĩnh chạy vào trong rừng khí độc, suýt chút nữa thì nôn cả dạ dày ra. Ma ma, ngươi có kinh nghiệm, có một số chuyện nàng không chú, người nhắc nhở nàng thêm, đừng để nàng quên.”
Thích ma ma liên tục gật đầu: “Phu nhân, ta sẽ chú ý.”
“Trong lúc nàng mang thai, ma ma sắp xếp cho nàng công việc nhẹ nhàng một chút, vận động phù hợp thì không thành vấn đề, nhưng tuyệt đối cấm vận động quá mạnh.”
Chủ yếu là vì nha đầu này toàn quên chuyện mình là người có thai, đặc biệt là khi chưa lộ rõ dấu hiệu đã mang thai. Chuyện này không thể được, nhất định phải có người thường xuyên nhắc nhở nàng, tránh cho không giữ được đứa bé.
Thích ma ma tán đồng gật đầu, biểu tình lúc nhìn Đồng Thủy Đào nghiêm túc hơn vài phần.
Bà đi đến nắm tay Đồng Thủy Đào: “Tạm thời không cần bận rộn như vậy đâu. Còn dám vào cả rừng có khí độc nữa, không được, đến kê mấy đơn thuốc an thai uống đi. Đúng rồi, phải nói cho Tiết Vinh mới được, tiểu tử kia bận bịu quá, đến giờ mà vẫn chưa về. Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, sau khi hắn về thì kể tin tốt này cho hắn, để hắn cũng được vui mừng……”
Hai người vừa nói vừa ra khỏi sảnh ngoài, đi ngày càng xa, tiếng nói chuyện cũng dần biến mất.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới xoay đầu, nhìn Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử đứng cách đó không xa, hỏi: “Mấy ngày nay chúng ta không ở đây, huyện thành có xảy ra chuyện gì không?”