Chương 1588: Có người gây chuyện
Cố Vân Đông cũng hỏi: “Tại sao hình như bá tánh bình thường trong huyện thành lại biết chúng ta không ở huyện nha vậy?”
Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử liếc mắt nhìn nhau, nhắc tới chuyện này biểu tình hai người trở nên nghiêm trọng hơn vài phần.
“Sư phụ, sư nương, các người rời khỏi đã nhiều ngày, huyện thành đúng thật đã xảy ra chuyện.” Trịnh Tuyền Thủy nói: “Ngay buổi sáng sau ngày sư nương đi, có người tranh cãi ẩu đả với đồng hương chạy tới nha môn cáo trạng. Bởi vì sư phụ không ở đây, nên sư gia Tiết Vinh tạm thời thẩm án thay người. Thật ra chuyện này rất đơn giản, Tiết Vinh xử lý cũng không sao, chẳng qua là người chịu thiệt nhất quyết không phục.”
Nhưng chuyện thế này, nha môn đã đưa ra phán đoán, cho dù không phục thì có thể thế nào? Chẳng lẽ còn dám náo loạn?
Nhưng lại có người sợ cho thiên hạ không loạn, ở bên kia thổi gió châm ngòi ly gián, mọi người xung quanh còn kêu la nói Tiết Vinh xử án không công bằng, đòi phải gặp Huyện thái gia.
“Người nọ còn nói là sư phụ cố tình không ra ngoài, thân là tri huyện mà lại không thẩm tra xử lí án kiện, căn bản là không để các bá tánh vào mắt. Chuyện này càng lúc càng ầm ĩ, dần dần có tin đồn nói sư phụ không ở huyện nha, tự ý rời bỏ chức trách, có lẽ là đi làm chuyện gì thương thiên hại lí rồi, nói không chừng còn làm liên lụy toàn bộ huyện Tĩnh Bình.”
“Những lời này được truyền đi rất nhiều nơi, thậm chí còn có tốp năm tốp ba ngấm ngầm giúp đỡ lan truyền tin này. Sau đó bọn họ tập hợp mấy đám người đổ thêm dầu vào lửa để thu nạp thêm bá tánh cùng nhau xông vào huyện nha.”
“Doãn bộ đầu dẫn người đi trấn áp, ai ngờ đi rồi mới phát hiện chuyện này căn bản không cần đến bọn họ.”
Những gì Thiệu Thanh Viễn làm ở huyện Tĩnh Bình không chỉ có mỗi ngồi trong huyện nha thẩm án. So với huyện lệnh đời trước nữa chỉ biết hưởng thụ, thường xuyên bóc lột bá tánh không làm đúng chức trách của mình và huyện lệnh tiền nhiệm người một lòng muốn phát triển giáo dục nhưng lại hữu tâm vô lực không rảnh lo những mặt khác như Từ Tập, thì những gì Thiệu Thanh Viễn làm vô cùng thiết thực.
Các bá tánh cũng là người có mắt nhìn, hiện giờ Thiệu đại nhân mới đến mấy tháng? Nhưng dùng mắt thường cũng có thể thấy cuộc sống của bọn họ được cải thiện rõ rệt. Được ăn ngon, số lần mua thịt nhiều hơn, trước đây trái cây luôn ế hàng bây giờ cũng có người thu mua, còn có bá tánh bị bị xâm chiếm ruộng oan cũng được đền bù phần xứng đáng.
Không nói cái khác, chỉ riêng lần Sầm Lan cưỡi ngựa đả thương người trên phố lần trước, cuối cùng cũng là Thiệu phu nhân phái người lấy bạc trả cho bọn họ.
Những bá tánh này nào đã từng gặp vị huyện lệnh phu nhân nào làm như này?
Trong quá khứ đừng nói là quan mà ngay cả hạ nhân trong gia đình giàu có ở trên phố ra roi thúc ngựa làm người bị thương, cũng không có ai nói sẽ bồi thường cho bọn họ.
Người đả thương người cũng không phải huyện lệnh phu nhân, bọn họ cứ nghĩ là đành phải nhận bản thân xui xẻo, kết quả lại có người thẩm tra đối chiếu tổn thất với bọn họ. Cùng ngày hôm đó lại có người bồi thường cho bọn họ, quả thực vừa săn sóc vừa ấm lòng.
Huyện lệnh và huyện lệnh phu nhân như vậy, cho dù bọn họ có đốt đèn lồng cũng không tìm thấy, sao bọn họ có thể cho phép người ta bôi nhọ hai người được chứ?
Cho nên những người âm thầm thêu dệt còn chưa tập kết được thành đội ngũ hơn mười người, đã bị những bá tánh nhận được giúp đỡ trước đó mắng chửi một trận, giải tán hết hết rồi.
Những người này thấy bá tánh trong huyện thành không dễ mắc mưu liền muốn đi châm ngòi bá tánh ở thôn ngoài thành.
Nhưng bá tánh ngoại thành lại càng khó tập kết hơn. Bọn họ vốn họ đã rất phản cảm với người lạ, mỗi thôn đều có thôn trưởng, có thôn trưởng kiềm chế, những người này muốn làm gì cũng không được.
Huống hồ, ngoài thành còn có nhà xưởng của Cố Vân Đông.
Bất luận là xưởng Cố gia, hay là xưởng của Đoàn Khiêm, hầu như nhân công đều được tuyển từ các thôn lân cân, hơn nữa số lượng còn không ít.
Mà mấy thôn này đều có liên kết với nhau, đều có họ hàng gả qua. Truyền đi truyền lại, đương nhiên bọn họ biết nhà xưởng có đãi ngộ rất tốt, trả tiền công cao. Sau này nếu nhà xưởng phát triển thuận lợi thì họ sẽ còn tiếp tục tuyển thêm người.
Những người này mong muốn được vào làm việc trong xưởng. Đối với bọn họ mà nói Cố Vân Đông chính là Thần Tài, làm gì có ai sẽ đuổi Thần Tài đi chứ?
Các thôn dân chẳng những không nghe theo lời bọn người khiêu khích đến huyện nha gây chuyện mà ngược lại còn có người lặng lẽ đi báo tin.
Thôn đầu tiên đến báo tin chính là thôn của Phương Sùng Tuấn. Lúc trước Cố Vân Đông dẫn học sinh trong huyện học đến thôn của họ vẽ cây cối và nướng thịt, bọn họ đã cùng chơi đùa với hài tử trong thôn.
Những hài tử kia nướng thịt ăn xong còn được cầm về không ít chia sẻ với người trong nhà.
Mà bức tranh tiểu hài tử mà Cố Vân Đông vẽ cho bọn chúng được thôn trưởng đóng khung treo ở trong từ đường. Mặc dù chưa cho người ngoài xem, nhưng đây cũng trở thành vinh dự của thôn bọn họ, gặp ai họ cũng nói huyện lệnh phu nhân cực kỳ bình dị gần gũi và có quan hệ tốt với thôn mình.
Toàn bộ thôn đều có chung vinh dự, bọn họ đứng cùng chiến tuyến với huyện lệnh phu nhân, đương nhiên sẽ không thể nào để người khác tùy ý bôi nhọ cô được.
Cho nên biết có người vào trong thôn châm ngòi ly gián, thôn trưởng trực tiếp cho người đến huyện học tìm Phương Sùng Tuấn, Phương Sùng Tuấn và đám Phạm Ỷ Lâm thương lượng một phen, sau đó liền bắt đầu hành động.
Nhà đám Phạm Ỷ Lâm cũng là nhà giàu trong huyện thành, trong nhà có hạ nhân có chân tay, tập hợp lại thì nhân số khá đông, muốn làm chút chuyện là việc vô cùng dễ dàng.
Lúc bọn người này châm ngòi người trong huyện thành, bọn chúng thường trà trộn vào trong đám đông nói vài lời thật thật giả giả. Trong huyện thành nếu nhiều người biết thì rất khó giữ bí mật, mọi người không nhất thiết phải quen biết đối phương, bởi vậy cho dù phía huyện nha cảm thấy có gì đó không ổn muốn đến bắt người, thì bọn họ luôn trốn thoát được.
Bây giờ những người kia không thực hiện được nên nghĩ đến việc vào các thôn.
Trong thôn ai cũng quen cũng quen biết nhau, hễ có người lạ tới, hắn sẽ trở thành mục tiêu.
Đám Phạm Ỷ Lâm dẫn theo hạ nhân nhà mình, hỏi một cái là trực tiếp bắt lại rồi đi thẳng đến huyện nha.
Không chỉ có như thế, bọn họ còn lợi dụng ưu thế của người đọc sách, mồm miệng nhạy bén, ở các trong thôn tuyên truyền về các sự tích của phu thê Thiệu Thanh Viễn, bóp nát những tai họa ngầm từ trong trứng.
Trong khoảng thời gian ngắn, đã khiến cho không ít bá tánh trong thôn nhận thức rõ ràng hơn về việc Huyện thái gia làm vì phúc lợi của bá tánh.
Đám Phạm Ỷ Lâm công thành, bắt mấy kẻ quạt gió thổi lửa rời đi, hãnh diện đến huyện nha tìm Thiệu Song Thiệu Toàn.
Hai người đưa thẳng người đến đó, sau khi nghiêm hình bức cung, cuối cùng đã hỏi được thân phận của bọn hắn.
Những người này đều bị mua chuộc, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, bọn hắn hẳn là thuộc hạ dưới trướng Bạch Chi Ngôn.
Thấy Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều không ở huyện thành, những người mất kiên nhẫn muốn bắt đầu hành động.
Nhưng không một người nào đoán được, bọn hắn lại thất bại trọng tình trạng này.
Quả thực là…… Xuất sư chưa kịp đánh đã tử vong, làm người nghẹn khuất.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nghe xong một lúc lâu sau vẫn không nói gì.
Phương hướng phát triển của chuyện này khiến bọn họ không khỏi bất ngờ.
Cố Vân Đông nhịn không được nở nụ cười: “Xem ra chúng ta bận rộn mấy ngày nay, cũng không phải không có thành tựu gì.”
Cho dù Huyện Thành không có bọn chống đỡ thì trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể loạn được.
Xem ra rất có khả năng hai nước sắp chiến tranh, có nền tảng dân chúng như vậy, sau này việc quản lý của bọn họ sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, quay đầu hỏi: “Huyện thành không có việc gì, vậy huyện nha có vấn đề gì không?