Chương 1589: Chuyện trong huyện nha
Trịnh Tuyền Thủy nói: “Huyện nha chúng ta đều ổn cả. Ma ma là người đã trải qua đủ chuyện lớn, Huyện thành vừa có dấu hiệu hỗn loạn, ma ma đã dặn mọi người không được tùy tiện ra ngoài. Hàng ngày con và Cao Từ đều kiểm tra thức ăn một lần, mỗi một canh giờ sẽ sai người ra ngoài hỏi thăm tin tức.”
Cho nên, sau khi biết đám Phạm Ỷ Lâm đến các thôn bắt người gây chuyện trong các thôn, Thích ma ma lập tức gọi Hồng Diệp và Liễu Diệp chuẩn bị hộp quà, đợi sau khi mọi chuyện bình ổn thì sẽ phái người đến tỏ lòng biết ơn.
Trong huyện thành của bọn họ có mật đạo, vì để phòng ngừa ngừa vạn nhất, mỗi ngày Thích ma ma còn sai người đổi thức ăn để bảo đảm người ở bên trong có đủ lương thực và nước uống.
Tóm lại hết thảy đều gọn gàng ngăn nắp, ban đầu cũng có mấy hạ nhân cảm thấy lo lắng sốt ruột, cũng nhờ Thích ma ma an bài mọi chuyện đâu ra đấy nên cuối cùng bọn họ cũng bình tĩnh lại. Vì thế trong huyện nha trái lại vô cùng yên bình và an ổn.
Cố Vân Đông nghe xong không khỏi cảm thán: “May mắn lúc trước đã đưa Thích ma ma đến đây, có bà ấy chúng ta bớt được rất nhiều chuyện phiền phức.”
Lúc Thích ma ma tự tiến cử mình, Cố Vân Đông chỉ nghĩ bà ấy có kinh nghiệm phong phú, có thể mình chăm sóc hài tử.
Ai biết chẳng những bà ấy có thể dạy dỗ Trì Trì, mà còn thay cô huấn luyện hạ nhân. Trong lúc bọn họ không ở đây bà ấy trở thành Định Hải Thần Châm, giúp yên ổn nhân tâm.
Tiếp theo, Trịnh Tuyền Thủy nói về những người khác trong huyện nha.
Vương Thải và Trình Tiểu Tùng đã quay về cửa hàng làm việc rồi, Vương Thải vốn cũng chỉ giả vờ xảy thai thôi, nên thật ra cũng không có gì đáng ngại. Nếu Sầm Lan và Tam gia đều đã chết, vậy gì nàng cũng không cần phải trốn tránh không gặp mọi người nữa.
Còn có Triệu Cảnh lúc đuổi bắt Sầm Lan bị hắn đâm bị thương ở đùi. Sau khi được trị liệu, thương thế cũng đã không còn gì đáng ngại.
Hắn đã được mẫu thân đưa về nhà tĩnh dưỡng mấy ngày trước. Trước khi rời đi, Trịnh Tuyền Thủy và Cao Tử còn tặng cho hắn không ít dược liệu bổ máu, Thích ma ma cũng chuẩn bị rất nhiều đồ cho hắn mang đi
Còn có Dư Vi Ninh, lúc được đưa đến đây cô bé còn đang thở thoi thóp, trải qua quá trình trị liệu, tinh thần nàng đã tốt hơn nhiều, chỉ là vẫn chưa thể đi lại.
Trịnh Tuyền Thủy vẫn luôn đảm nhiệm chữa trị thương thế cho nàng, cho nên hắn khá hiểu chuyện của Dư Vi Ninh. Có thể nói là nàng tận mắt chứng kiến cảnh cả nhà Dư thông phán bị giết chết đêm hôm đó. Đối với một tiểu cô nương mới mười mấy tuổi mà nói chuyện này quá mức chấn động.
Nếu không phải còn một hơi thở giúp nàng chống đỡ tới báo tin, thì sợ là nàng đã sớm không thể kiên trì mà đi theo người nhà rồi.
Từ sau khi tới huyện nha, thương thế đã thuyên giảm, cô bé cũng tỉnh táo hơn nhiều, chỉ có điều ban đêm đi ngủ vẫn thường xuyên gặp ác mộng.
Ban đầu Trịnh Tuyền Thủy không hề biết chuyện này, nhưng có một ngày hắn thấy miệng vết thương trên người Dư Vi Ninh vỡ ra, thương tích ngày càng nghiêm trọng khiến hắn không khỏi cảm thấy kỳ quái. Đêm hôm đó do cảm thấy không yên nên hắn cố tình đứng ở cửa quan sát.
Sau đó hắn nghe thấy tiếng hét đầy thê lương của nàng, Trịnh Tuyền Thủy khiếp sợ, đẩy cửa phòng ra thì lập tức nhìn thấy tay chân nàng khua loạn xạ, trán ướt đẫm mồ hôi kêu ‘không cần’.
Từ đó về sau, Trịnh Tuyền Thủy chú ý đến nàng nhiều hơn. Sư nương đã nói, có một loại đại phu gọi là bác sĩ tâm lý, hắn cảm thấy đây cũng là phạm trù mà hắn phụ trách, cho nên hắn rất để ý đến tâm trạng của Dư Vi Ninh.
Hắn thường bỏ thêm hương an thần để giúp nàng ngủ vào ban đêm, lâu lâu lại khuyên nàng mấy câu.
Chưa kể việc này thực sự có hiệu quả.
Thiệu Thanh Viễn đã nghe Cố Vân Đông kể về tình huống của Dư Vi Ninh từ sớm, biết bây giờ nàng không có ai ở bên, liền nói: “Về nhà họ Dư, ta đã cho người truyền tin về kinh thành và nói thêm mấy câu. Nhà họ Dư cũng xem như là công thần, ta nghĩ Hoàng Thượng sẽ có sắp xếp thôi.”
Chắc chắn là sẽ sắp xếp, nhưng bây giờ nhà họ Dư chỉ còn lại một mình Dư Vi Ninh.
Luận công lao cho dù có được ban thưởng thì chưa chắc nàng đã giữ được.
Mẹ nàng mất sớm, bởi vì sau đó Dư thông phán lại tục huyền, hai bên cũng ít qua lại. Đặc biệt là kể từ sau khi ông bà ngoại Dư Vi Ninh mất, nhà ngoại nàng chỉ còn lại hai người cữu cữu con của vợ lẽ, hai người họ vốn không hợp với mẹ ruột nàng lắm.
Cho nên, Dư Vi Ninh không thể dựa vào nhà ngoại được.
Về phần họ hàng bên họ nội, không may cha nàng là con một, tổ phụ bị bệnh đã qua đời mấy năm trước, tổ mẫu cũng thiệt mạng trọng vụ thảm sát đêm đó.
Mấy họ hàng xa còn lại thì dù phó thác cho ai cũng không thích hợp.
Tình huống của Thái Việt lúc trước cũng tương tự như nàng, hắn được cữu cữu ruột đón đi mà còn như thế, càng đừng nói Dư Vi Ninh chỉ là một bé gái. Cuộc sống của nàng sẽ còn khó khăn hơn Thái Việt.
Bọn họ cũng phải nghĩ cách phải sắp xếp đứa bé này thế nào.
Tuy rằng với điều kiện của bọn họ có nuôi thêm một đứa bé cũng không thành vấn đề, nhưng không thể nào chiếu cố tất cả mọi người được.
Thái Việt là thân thích của bọn họ, tuy rằng tạm thời Tống Nham đang ở trong huyện nha, nhưng nếu có thể tìm thấy người nhà của thằng bé, Cố Vân Đông sẽ đưa hắn về với người nhà. Dư Vi Ninh…… Có lẽ bọn họ nên hỏi ý kiến của nàng.
Trong lúc nói chuyện, thì Thích ma ma đi đến báo là đã có thể ăn cơm.
Thiệu Thanh Viễn dừng lại. Chặng đường này vô cùng mệt mỏi, bọn họ đã biết tình huống cơ bản, nghỉ ngơi lại sức xong rồi sắp xếp những việc tiếp theo.
Mọi người rời khỏi phòng khách, Trì Trì gặp được một người ca ca mới xấp xỉ tuổi mình thì vô cùng hưng phấn. Đặc biệt là khi nghe nói ở bên ngoài ca ca có một con mèo tên là A Hoa, Thiệu Văn tắm rửa và sát trùng cho con mèo xong hắn sẽ giới thiệu nó cho thằng bé, khuôn mặt nhỏ tức khắc ửng đỏ vì kích động. Trong nháy mắt thằng nhóc quyết định sẽ coi Tống Nham là huynh đệ có thể cùng nhau vào sinh ra tử.
Bởi vậy lúc tới phòng khách, Thích ma ma dọn cái ghế dành riêng cho em bé ra xong, thằng bé kéo cánh tay nhỏ của Tống Nham nhất quyết bắt hắn phải ngồi cùng mình.
Tống Nham có chút ngạc nhiên nhìn chiếc ghê dựa tuy cao nhưng vô cùng chắc chắn kia, trong lòng hắn không khỏi cũng có một tia ngo ngoe rục rịch.
Hồng Diệp nhanh chóng dọn cho hắn một cái ghế dựa cao, rồi bế hắn ngồi lên đó.
Trì Trì không quá hài lòng, thằng bé cảm thấy huynh đệ phải cùng chung hoạn nạn mới đúng. Cái ghế dành cho em bé này giống như nhà tù ngăn cản tự do của thằng bé vậy, Tống Nham ca ca chắc là có cùng cảm nhận với thằng bé.
Thằng bé nháy mắt ra hiệu cho Tống Nham, mong đợi người ca ca mới này sẽ hiểu ý mình.
Nhưng Tống Nham đã bị đồ ăn phong phú trên bàn hấp dẫn. Kể từ khi đi theo Cố Vân Đông, việc ăn ở của hắn không ngừng được cải thiện.
Chỉ là nói đến cùng những thứ đó đều là thức ăn khi đi đường, chắc chắn không thể nào bằng rượu và thức ăn Thích ma ma chuẩn cho mọi người đón gió tẩy trần được.
Thậm chí bởi vì Tống Nham còn nhỏ, Liễu Diệp còn cẩn thận đứng bên cạnh hắn, nhẹ nhàng hỏi thằng bé muốn ăn gì, chia thức ăn lau miệng cho thằng bé, chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ.
Tống Nham ngây người, Liễu Diệp hỏi cái gì hắn đáp cái đó, sao còn để ý đến ánh mắt của Trì Trì được nữa.
Trì Trì chớp mắt đến suýt thì chuột rút, cũng không đổi được một lần ngoái đầu của hắn.
Cố Vân Đông vẫn luôn chú ý đến nhi tử thì suýt nữa phá lên cười. Cô vội vàng quay mặt nhi tử sang, rồi lấy chén muỗng gỗ để lên ghế dành cho em bé của hắn: “Ngoan, ăn cơm trước đi, có chuyện gì, chờ ăn xong lại nói.”
Trì Trì chán nản thở dài một hơi, đôi tay nhỏ dùng sức cầm muỗng gỗ lên, hậm hực ăn một ngụm canh trứng.