Chương 1591: Lòng mang áy náy
Cố Vân Đông nhíu mày xoay người đi về phía bậc thềm cổng lớn.
Mấy người kia thấy cô lại đây, lập tức lại lùi vào trong góc tường, cuống quýt nhỏ giọng hô: “Mau, mau giấu đi.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, cô đứng ở tại chỗ thấp giọng quát: “Phạm Ỷ Lâm, các ngươi đứng lại cho ta.”
Mấy người cứng đờ, lập tức dừng lại, cúi thấp đầu đưa lưng về phía cô.
Mắt Cố Vân Đông giật giật: “Các ngươi làm gì thế? Trốn trốn tránh tránh làm gì? Quay ra đây.”
Đám Phạm Ỷ Lâm chậm rãi xoay người, ngẩng đầu, chột dạ nhìn Cố Vân Đông cười gượng: “Cố, Cố phu tử.”
Cố Vân Đông đánh giá mọi người một phen, hỏi: “Các ngươi tới tìm ta?”
“…… Vâng.” Mấy người chần chờ gật gật đầu.
“Nếu tới tìm ta, tại sao thấy ta lại trốn đi?”
“Chúng ta, chúng ta áy náy trong lòng.” Phạm Ỷ Lâm nhỏ giọng nói: “Lần trước bắt Sầm…… Sầm Lan, chúng ta chẳng những không giúp đỡ được gì, mà còn giúp Sầm Lan ngăn trở Cố phu tử, thiếu chút nữa để cho Sầm Lan chạy thoát. Nếu không phải Triệu Cảnh phản ứng nhanh, cộng thêm đúng lúc có cây trâm trong tay kịp thời đâm trúng hắn, chúng ta đã phạm phải lỗi sai lớn rồi. Cố phu tử chúng ta thật sự xin lỗi……”
Lần trước lúc bọn họ dạo phố nhìn thấy Sầm Lan bị Bạch Ngột đuổi giết, vừa nghe Sầm Lan nói bọn họ lập tức theo bản năng tạo thành một bức tường người chặn đường Bạch Ngột.
Sau khi biết Sầm Lan không phải thứ tốt gì, hắn lập tức đấm ngực giậm chân hối hận không kịp. Lúc ấy bọn họ đã giúp Bạch Ngột giải quyết tốt hậu quả và trấn an bá tánh bị hoảng sợ ở ven đường, lấy công chuộc tội.
Ban đầu bọn họ định hôm sau sẽ đến gặp phu tử thỉnh tội, kết quả lúc bọn họ chuẩn bị xong tâm lý đến huyện nha, thì lại nghe được tin tức Cố Vân Đông đã rời đi.
Bởi vì tình thế ở huyện thành cấp bách, Triệu Cảnh bị thương ở đang trong huyện nha điều trị, bọn họ không thể đi vào thăm.
Đám học sinh này càng ý thức được nhất định Thiệu đại nhân và Cố phu tử gặp phiền toái lớn, đang đi làm đại sự rồi.
Bởi vậy mấy ngày Cố Vân Đông không ở đây, bọn họ vẫn luôn chú ý tới tình hình trong huyện thành. Nên khi xảy ra náo loạn, bọn họ mới có thể thuận lợi tập hợp người đến hỗ trợ nhanh như vậy.
Tối hôm qua đám Phạm Ỷ Lâm nghe nói Cố Vân Đông đã bình an đã trở về. Nhưng lúc ấy cha mẹ họ nói hai người vừa trở về, đi đường mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, cho nên bọn họ mới đổi sang sáng hôm nay mới đến.
Chỉ là đến khi tới cửa huyện nha, bọn họ lại bắt đầu thấp thỏm.
Cố Vân Đông nghe xong, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Cô nhịn không được lắc đầu: “Được rồi, ta hiểu ý của các ngươi rồi. Đừng đứng ở đây nữa, muốn nói cái gì vào trong rồi nói.”
Đám Phạm Ỷ Lâm liếc nhìn nhau, thấy Cố Vân Đông không tức giận, bọn hắn mới thở hắt ra một hơi.
Sau đó đi theo cô vào trong huyện nha, biểu tình nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Cố Vân Đông dẫn bọn hắn đến sảnh ngoài, Thiệu Thanh Viễn thấy thế thì hỏi thắm mấy câu, sau đó đi làm việc của mình.
Cô sai ngươi rót trà cho đám Phạm Ỷ Lâm, Cố Vân Đông ngồi ở vị trí chủ nhà, cười nói: “Chuyện đã qua rồi. Đúng là trong quá trình truy bắt Sầm Lan các ngươi có cản trở đôi chút. Nhưng không thể trách các ngươi được, nói đến cùng Sầm Lan cũng là người dạy dỗ các người, các ngươi phản ứng như vậy là bình thường. Ta thât sự không trách các ngươi.”
Thờ ơ với lời cầu cứu của phu tử, đó mới là máu lạnh vô tình, là thứ không biết cảm ơn?
Ngay từ ban đầu đám Phạm Ỷ Lâm đã không màng đến an nguy của bản thân mà tạo thành bức tường người để chặn con ngựa đang chạy như bay.
Thật ra chỉ với điểm này thôi Cố Vân Đông đã đánh giá cao rồi.
Ít nhất, nếu tương lai cô gặp phải tình trạng khó xử, những học sinh như Phạm Ỷ Lâm cũng sẽ làm như vậy.
Cố Vân Đông nói xong, mắt đám Phạm Ỷ Lâm sáng lên: “Vậy, vậy phu tử không trách chúng ta ư?”
“Người không biết không đáng trách, huống chi, không phải sau đó các ngươi đã làm rất tốt à?” Cố Vân Đông cười nói: “Ta nghe nói mấy kẻ tới huyện nha châm ngòi ly gián đều đã bị các người bắt lại?”
Nói lên cái này, mấy người Phạm Ỷ Lâm bắt đầu ngượng ngùng: “Phu tử không có ở đây, chúng ta là học sinh của phu tử, đương nhiên chúng ta phải cùng chia sẻ gánh nặng với phu tử rồi. Rõ ràng những người đó muốn phá hoại sự yên bình của huyện Tĩnh Bình chúng ta, sao chúng ta có thể để âm mưu của bọn chúng được thực hiện chứ? Chúng ta đọc sách nhiều năm, chút bản lĩnh này vẫn phải có.”
Cố Vân Đông vừa lòng gật đầu: “Các ngươi làm rất tốt, cho nên, kế tiếp ta muốn nhờ các ngươi tiếp tục giúp đỡ.”
Đam Phạm Ỷ Lâm lập tức ngồi thẳng dậy, như thể được giao cho một trọng trách nào đó.
Lần trước Triệu Cảnh giúp phu tử một việc lớn, lập công tạo nên một cục diện mới, khiến bọn họ hâm mộ muốn chết.
Bọn họ cũng muốn góp một phần sức lực vì Thiệu đại nhân và phu tử, trở thành trợ tá đắc lực của phu tử.
“Phu tử, giúp đỡ với không giúp đỡ gì chứ? Chỉ cần ngài phân phó chúng ta nhất định sẽ làm được.”
Cố Vân Đông cười nói: “Nếu các ngươi đã biết chuyện Sầm Lan xâm nhập vào huyện học là để làm hại chúng ta, còn có những kẻ thừa dịp chúng ta không ở đây mưu đồ xúi giục bá tánh. Tuy bọn hắn đã bị bắt, nhưng theo như ta biết vẫn còn một vài tên đang ẩn nấp trong bóng tối. Nhân lực của chúng ta có hạn, có đôi khi thật sự là hữu tâm vô lực. Nếu các ngươi có lòng giúp đỡ, ta hy vọng đến lúc đó các ngươi có thể cho chúng ta mượn gia định hộ vệ trong phủ, không biết liệu có được hay không?”
“Được, đương nhiên là được rồi.” Đây chỉ là việc nhỏ, không tính là giúp đỡ gì cả.
Cố Vân Đông khẽ gật đầu: “Vậy ta yên tâm rồi. Nhưng chúng ta vẫn chưa biết những người này nguy hiểm đến mức nào. Nếu có thân thủ tốt, chưa chắc người thường có thể bắt được bọn hắn. Ta cũng không muốn mượn người của các ngươi rồi lại hại bọn họ bị thương hay bị giết. Cho nên, ta nhờ các ngươi sau khi trở về thì cho bọn họ bắt đầu rèn luyện. Rốt cuộc hộ vệ còn được chứ gia đinh thân thể có chút gầy yếu, có khi còn không chạy nổi vài bước. Cũng không cần bọn họ phải làm gì nhiều, chỉ cần chạy bộ mỗi ngày đồng thời cường thân kiện thể, tăm thêm sức chịu đựng.”
Đám Phạm Ỷ Lâm ngẩn người, có người đồng ý ngay lập tức: “Phu tử, không thành vấn đề.”
Nhưng mấy người Phạm Ỷ Lâm và Phương Sùng Tuấn lại như đang suy tư gì đó, thấp giọng dò hỏi: “Phu tử, có phải …… Xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Cố Vân Đông âm thầm nhướng mày, rất tốt, xem ra sau khi trải qua chuyện của Sầm Lan, đám trẻ này đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Nói đến cùng cũng là người đọc sách, trước kia không rành thế sự, nhưng bây giờ bọn chúng đã biết nghĩ sâu hơn rồi.
Nhưng Cố Vân Đông không định sẽ nói chuyện chuyện hai nước giao chiến ra.
Bọn họ nói cho Đào Yển và Đoàn Khiêm là bởi vì hai người họ vốn không phải người huyện Tĩnh Bình, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Với kinh nghiệm của bọ họ, biết mức độ nghiêm trong của việc này chuyện cũng sẽ giữ bí mật.
Nhưng đám Phạm Ỷ Lâm thì khác, bọn họ là người huyện Tĩnh Bình. Tất cả đều là học sinh, trong số bọn họ có người có người nhà làm kinh doanh, có vài nhà có mối quan hệ tương đối rắc rối phức tạp.
Nếu bọn họ biết hai nước sắp đánh nhau, sợ là sẽ thu dọn đồ đạc để trốn chạy, như thể huyện Tĩnh Bình sẽ trở nên rất hỗn loạn.