Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1592 - Chương 1592. Dư Vi Ninh Khóc Lớn

Chương 1592. Dư Vi Ninh khóc lớn Chương 1592. Dư Vi Ninh khóc lớn

Chương 1592: Dư Vi Ninh khóc lớn

Cuộc chiến còn chưa bắt đầu mà nội bộ đã rối tinh rối mù, các tướng sĩ trong đại doanh Tây Nam sẽ như thế nào chứ?

Bọn họ phải bảo vệ tất cả bá tánh sẽ chạy thoát, nhưng họ chỉ sợ tình thần của binh sĩ sẽ xuống dốc không phanh. Trong một cuộc chiến mà binh sĩ mất hết tinh thần vậy thì sẽ hại chết biết bao nhieu tánh mạng đây?

Có một số việc vốn dĩ chính là bứt dây động rừng.

Huống chi, đại doanh có Tạ Trung Lâm trấn thủ và mười mấy vạn đại quân bảo hộ, Lê Quốc muốn đánh vào đây căn bản chính là người si nói mộng. Bọn họ yên ổn ở hậu phương, không gây thêm rắc rối đã là không tồi rồi.

Như vậy sẽ tạo thành khủng hoảng, vì thế Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn tuyệt đối sẽ không nói ra.

Đối mặt với câu hỏi của đám Phạm Ỷ Lâm, cô bật cười: “Sao thế? Mới trải qua một vài chuyện nhỏ mà các người đã thần hồn nát thấn tính rồi à? Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Không phải chúng ta vẫn đang ở đây à?”

Mấy người suy nghĩ một lát, đúng vậy, có Thiệu đại nhân và phu tử ở đây cho dù thật sự có chuyện gì thì cũng không cần sợ hãi.

Phạm Ỷ Lâm thở hắt ra một hơi: “Ta biết rồi, phu tử, trở về chúng ta sẽ lập tức sắp xếp.”

“Ừm, còn có các ngươi học tập công khóa, nhưng thân thể cũng không thể quá kém. Không nói cái khác, chỉ ngay việc khảo thí khoa cử nếu không có thân thể khỏe mạnh thì cũng không được.”

Mấy người gật đầu, bọn họ nói chuyện thêm một lát rồi đứng dậy cáo từ.

Cố Vân Đông nhìn bọn họ rời đi, cô khẽ híp mắt lại. Thái Việt đứng ở bên cạnh, trên gương mặt nhỏ hiện lên vẻ lo lắng: “Thẩm thẩm, nhà mấy người Phạm huynh có thể lấy cớ này để bắt bọn họ bắt đầu rèn luyện, nhưng những người khác thì sao? Nhất là các thôn dân xung quanh.”

Nếu thật sự huyện Tĩnh Bình sẽ hỗn loạn, nơi bị ảnh hưởng đầu tiên chính là các thôn làng xung quanh đây.

Cố Vân Đông duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Yên tâm đi, ta đã có tính toán rồi. Ngày mai ta sẽ đến nhà xưởng một chuyến, tìm cơ hội để bọn họ huấn luyện.”

Thái Việt thấy cô đã có tính toán thì cảm thấy yên tâm hơn.

Ngay sau đó Cố Vân Đông đi thăm Dư Vi Ninh, tiểu cô nương đã tốt rất nhiều, chỉ là thoạt nhìn sắc mặt vẫn hơi kém.

Lúc Cố Vân Đông đi vào còn cầm theo một cái tay nải, đặt ở mép giường. Nhìn vẻ mặt khó hiểu của Dư Vi Ninh, cô khẽ thở dài, nói: “Chắc ngươi cũng biết, chúng ta đã bắt được Bạch Chi Ngôn. Chẳng qua hắn là khâm phạm của triều đình, phải giao cho Hoàng Thượng xử lý. Nhưng ngươi yên tâm, hắn sẽ không có kết cục tốt đâu. Cả nhà họ Dư, cuối cùng cũng có thể yên nghỉ rồi.”

Ban đầu Dư Vi Ninh còn cố kìm nén, nhưng lúc nghe được câu cuối cùng nàng không kiềm chế nổi nữa, nước mắt lập tức trào ra.

Nàng nghẹn ngào nói một câu: “Cảm ơn ngài.”

“Là ta phải cảm ơn ngươi.” Cố Vân Đông nói xong, cô chỉ vào cái tay nải ở bên cạnh, nói: “Lần này trong lúc truy bắt Bạch Chi Ngôn, chúng ta đã đi qua phủ Lạc Châu và phủ nha. Sau khi nhà họ Dư bị cháy, tuy rằng đồ đạc và phòng ốc đã bị thiêu rụi hơn phân nửa, nhưng vẫn còn một số thứ vẫn còn nguyên vẹn không bị hư hại, đồ đạc bên trong đều được đưa đến để trong phủ nha. Những thứ này mang về từ phủ nha, có thể sẽ có thứ mà ngươi cần, cất đi.”

Dư Vi Ninh ngẩn người, ngón tay run rẩy, nàng thoáng do dự một lát rồi vẫn quyết định mở tay nải ra.

Bên trong bao vải là một vài bộ quần áo, đây là của cha nàng. Còn có châu thoa ngọc bội, là của mẹ ruột nàng để lại. Trên cùng đặt một cái hộp, bên trong là tiền đồng và ngân lượng.

Dư Vi Ninh lấy ra từng món một, nhìn cẩn thận, một lúc lâu sau, nàng đột nhiên “Oa” một tiếng bắt đầu gào khóc.

Cố Vân Đông thầm thở dài trong lòng, vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng nói: “Đây là những thứ ta có thể mang về, còn có một vài món đồ lớn đều đặt ở nhà kho trong phủ nha. Ta đã dặn dò Chu tham tướng bảo ông ấy phái người trông coi rồi, sau này sẽ trả lại hết cho ngươi.”

Dư Vi Ninh không khỏi xót xa, đồ đạc vẫn còn thì thế nào? Người thân của nàng chẳng còn lấy một người.

Từ nay về sau chỉ có một mình nàng lẻ loi hiu quạnh, cuộc đời còn rất dài, nhưng nàng chỉ có thể một mình tiến về phía trước. Thứ này chỉ là vật chết, chỉ có thể giữ lại niệm tưởng mà thôi, chỉ có niệm tưởng……

Cố Vân Đông để nàng khóc, nghe nói đứa nhỏ này ở huyện nha dưỡng thương lâu như vậy, mặc dù thỉnh thoảng vẫn có tiếng khóc khe khẽ nhưng nàng vẫn luôn cố kìm nén, chưa bao giờ được bộc lộ hết ra. Chẳng trách trước đó đêm nào cô bé cũng gặp ác mộng, cho dù trong phòng có đốt hương giúp an thân, nhưng tinh thần vẫn bất ổn.

Thấy Dư Vi Ninh khóc đã được một lúc, cô mới đưa khăn qua cho nàng: “Khóc được là tốt rồi, ngươi làm rất tốt, bị thương nặng nhưng vẫn kiên trì chạy tới đây báo tin, báo thù thay nhà họ Dư. Nhưng dù sao ngươi cũng chỉ là một đứa bé, cảm thấy đau lòng khó chịu cũng không sao cả, cứ khóc đi không ai chê cười ngươi đâu.”

Cố Vân Đông nhẹ nhàng ôm nàng: “Chờ ngươi khỏe lại, có thể chạy nhảy, ra ngoài giải sầu. Ta sẽ dẫn ngươi đi ăn thịt nướng, đi leo núi vẽ tranh, thế nào?”

Dư Vi Ninh khịt khịt mũi, dần ngừng khóc, nàng ngẩng đầu nói: “Chờ ta khỏe lại, ta muốn đi tế bái cha mẹ ta.”

Cố Vân Đông thoáng dừng lại: “…… Được.”

Dư Vi Ninh khóc mệt, Cố Vân Đông bảo nàng nằm xuống nghỉ ngơi, sau đó mới lặng lẽ đi ra ngoài.

Có lẽ bởi vì cuối cùng cũng giải tỏa được hết buồn bực trong lòng ra ngoài, ban đêm, giấc ngủ của Dư Vi Ninh an ổn hơn trước rất nhiều.

Ngày hôm sau, Cố Vân Đông mới sáng sớm đã chuẩn bị ra cửa.

Đồng Thủy Đào muốn đi theo, nhưng nàng có thai. Hôm trước Tiết Vinh trở về, biết tin hắn vui mừng khôn xiết bắt nàng phải ở trong nhà không được đi đâu hết.

Hai vợ chồng này, người định đoạt mọi chuyện luôn là Đồng Thủy Đào, đây là lần đầu tiên Tiết Vinh cứng rắn như vậy khiến nàng bị dọa, uất ức đi mách Cố Vân Đông.

Cố Vân Đông không thèm đề đến nàng, dẫn Hồng Diệp ra ngoài.

Nhưng đến khi cô vừa ra khỏi cổng lớn thì lại thấy Mục A Thu dẫn theo nha hoàn vội vàng chạy đến.

Nàng bước nhanh lên bậc thang, uyển chuyển phúc thân, nàng nhẹ nhàng nói: “Phu nhân, hôm nay phu quân ta đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, nói có lẽ phải một khoảng thời gian nữa chàng ấy mới trở về, dặn ta nếu có chuyện gì thì tơi bàn bạc với phu nhân. Phu nhân định ra ngoài sao?”

Cố Vân Đông cười nói: “Ngươi tới thật đúng lúc, ta chuẩn bị đi tìm ngươi đây! Ta định đến xưởng nhà họ Cố một chuyến rồi đến thương lượng với ngươi một chút. Nếu được, làm phiền ngươi giúp ta đến xưởng nhà họ Đoạn một chuyến.”

Mục A Thu lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, người cứ việc dặn dò. Trước khi rời đi, phu quân ra đã nói huyện thành có thể sắp xảy ra chuyện, dù sao ta cũng chỉ mới đi theo phu quân buôn bán chưa bao lâu, có rất nhiều chuyện vẫn chưa đủ thành thạo, chỉ cần phu nhân nói, ta sẽ làm theo.”

Cố Vân Đông bật cười, xem ra Đoàn Khiêm vẫn chưa nói chuyện hai nước giao chiến, mà chỉ mơ hồ đề cập đến mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Cũng đúng, nhà họ Mục có nhiều người như thế, cho dù hắn tin tưởng Mục Thu, thì chưa chắc nhà họ Mục đã hoàn toàn tin tưởng hắn.

Như vậy cũng tốt, có Đoàn Khiêm uỷ quyền, cô làm việc cũng thuận tiện hơn nhiều.

Cố Vân Đông kéo tay Mục A Thu: “Được, vậy ta sẽ không khách sáo với ngươi. Đi thôi, chúng ta lên xe ngựa trước đã, vừa đi vừa nói.”

Bình Luận (0)
Comment