Chương 1593: Về Cố gia xưởng
Mấy người mau chóng lên xe ngựa đi thẳng đến nhà xưởng.
Trên xe ngựa, Cố Vân Đông nói kế hoạch của mình cho Mục A Thu, sau khi nàng ấy nghe xong không khỏi sửng sốt. Tuy rằng không biết nguyên nhân tại sao cô lại muốn làm chuyện này, nhưng nghĩ cũng biết, chắc chắn Thiệu phu nhân có dụng ý riêng.
Nàng không nói hai lời lập tức đồng ý.
Xưởng của Đoàn gia khá gần đây, Mục A Thu và nha hoàn Điền Hương xuống xe ở giữa đường. Nàng và Cố Vân Đông đã ấn định thời gian, nàng mím môi, gương mặt nghiêm trọng giống như vừa được giao phó một trọng trách nặng nề đi về phía nhà xưởng.
Cố Vân Đông nhìn bóng dáng nàng đi xa dần, cô buông màn xe xuống rồi nói với Lỗ Sơn đang đánh xe: “Đi thôi.”
Xe ngựa tiếp tục lên đường, Cố Vân Đông ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, chẳng bao lâu sau đã đến thôn Đại Khê.
Thấy xe ngựa quen thuộc dừng trước cửa thôn, người dân trong thôn lập tức vui mừng.
“Là Cố chủ nhân tới.”
Vì bận truy bắt Bạch Chi Ngôn nên rất lâu rồi cô chưa đến đây.
Sau lại có người gây chuyện khiến mọi người đều biết chuyện hai vợ chồng bọn họ đã rời khỏi huyện Tĩnh Bình, không biết khi nào mới trở về. Mọi người ít nhiều cũng cảm thấy có chút bất an với tình hình của xưởng Cố gia.
Nhìn thấy Cố Vân Đông trở về, tức khắc có người chạy tới nhà xưởng báo tin.
Vì thế lúc cô và Hồng Diệp đi vào trong xưởng, Bùi quản sự đã dẫn theo vài người ra ngoài đón.
“Chủ nhân, ngài tới rồi ạ?”
“Ừm, mọi người vất vả rồi.” Cố Vân Đông mỉm cười bước qua cổng xưởng, nhìn mọi người bận rộn cô vẫy tay chảo hỏi bọn họ.
Mặc dù ai nấy đều đang bận rộn không ngừng, nhưng vẫn dừng lại nhiệt tình chào chủ nhân.
Cố Vân Đông đi thẳng đến văn phòng với Bùi quản sự.
Bùi quản sự là người có năng lực, tuy hắn vẫn còn trẻ nhưng làm việc đâu ra đấy.
Mấy ngày cô không ở đây, công việc ở đây vẫn do hắn xử lý. Hơn nữa, hắn rất biết quan sát tình hình, biết gần đây bọn họ vướng phải một số chuyện vặt vãnh không yên ổn, nên hắn cũng không vội vàng mở rộng thị trường và khiêm tốn làm từng bước một.
Đóng cửa văn phòng, Lỗ Sơn canh giữ ở bên ngoài không cho có người khác tới gần.
Cố Vân Đông bảo Bùi quản sự ngồi xuống, sau đó mới bắt đầu hỏi tình hình nhà xưởng trong khoảng thời gian này.
Nhà xưởng có nền móng từ trước, thật ra tất cả mọi thứ đều ổn, chỉ là sắp tới tết, vấn đề phân phát đồ Tết khiến Bùi quản sự phải suy nghĩ nhiều ngày nay.
Lúc trước Cố Vân Đông sợ là mình không kịp về ăn tết, cho nên đã sai người báo cho Bùi quản sự một tiếng, bảo hắn chuẩn bị quà tết để mọi người vui vẻ đón năm mới.
Bùi quản sự đã lập xong danh sách, mấy ngày nay hắn đang tìm người đi mua sắm.
Bây giờ nếu Cố Vân Đông đã trở lại, hắn liền đưa danh sách cho Cố Vân Đông xem trước.
Danh sách viết rất chi tiết, bên trên còn viết các kiểu quà tết khác nhau, thậm chí còn viết kỹ càng tỉ mỉ lý do, suy xét còn chu đáo hơn cả Cố Vân Đông.
Cô rất hài lòng đưa lại danh sách cho hắn.
“Cứ mua theo những gì ngươi viết trong danh sách đi, ta có thể yên tâm giao việc này cho ngươi rồi. Hôm nay ta đến đây, là còn có một chuyện khác.”
Bùi quản sự cất danh sách đi, hắn thoáng sửng sốt: “Chủ nhân cứ việc trực tiếp phân phó.”
Gương mặt Cố Vân Đông trở nên nghiêm túc: “Bùi quản sự, những gì ta nói tiếp theo đây ngươi phải ghi tạc trong lòng, không thể để lộ ra ngoài dù chỉ nửa chữ.”
“Chủ nhân……” Không hiểu sao hắn lại cảm thấy có chút bất an.
Bùi quản sự không tự chủ được âm thầm hít một hơi, khẽ gật đầu.
Cố Vân Đông lập tức kể lại chuyện Lê Quốc mưu đồ xâm chiếm Đại Tấn, rất có khả năng sẽ xảy ra chiến tranh.
Bùi quản sự là hạ nhân Thiệu gia mua, khế ước bán mình của hắn ở trong tay cô, ở chung một khoảng thời gian, ít nhiều Cố Vân Đông cũng có sự hiểu biết đối với hắn.
Hơn nữa, hắn là quản sự cao nhất trong xưởng, nói cho hắn cũng là để hắn chuẩn bị tâm lý, không đến mức khi thật sự gặp chuyện lại hoảng sợ.
Cố Vân Đông từ từ nghiêm túc nói, sắc mặt Bùi quản sự lập tức đại biến.
Hai nước giao chiến?
Con bê ốm yếu của Lê Quốc bắt đầu không chịu kiềm chế rồi ư? Vất vả lắm biên cảnh mới an ổn được vài năm, bây giờ lại chuẩn bị loạn ư?
Cố Vân Đông nói: “Ngươi không cần phải quá lo lắng, biên cảnh chúng ta còn có Tạ tướng quân chỉ huy mười mấy vạn đại quân, Lê Quốc sẽ không dễ dàng đánh chiếm. Nhưng chúng ta cũng không thể bảo đảm mọi thứ, coi đây là chuyện không đáng kể được. Đương kim hoàng đế Lê Quốc quỷ kế đa đoan, trước đó bọn chúng còn muốn lợi dùng rừng chướng khí để tiến vào Đại Tấn. Khó mà bảo đảm được hắn sẽ không nghĩ mưu kế nào khác để xâm nhập vào lãnh địa Đại Tấn, đến lúc đó người đâu tiên chịu thiệt hại chính là bá tánh bình thường chúng ta.”
Bùi quản sự gật đầu, đúng là như vậy.
“Cho nên, ta và tướng công thương lượng, để bá tánh có sự chuẩn bị trước, phòng ngừa vạn nhất. Ta có vài ý tưởng, cần ngươi phối hợp.”
Bùi quản sự lập tức ngồi thẳng người: “Chủ nhân mời nói.”
Cố Vân Đông giải thích rõ kế hoạch một lần, hai mắt Bùi quản sự sáng lên, một lúc lâu sau hắn nói: “Ta lập tức đi bảo mọi người tạm dừng công việc đang làm lại, sau đó mở họp, truyền đạt kế hoạch này xuống dưới.”
“Không vội, qua giờ cơm trưa nói cũng không muộn, gấp gáp như vậy, không khỏi cố sức quá mức.”
Bùi quản sự gật đầu: “Đúng vậy.”
“Thật ra còn có một việc.” Cố Vân Đông ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái lên trên mặt bàn: “Rượu trong nhà kho chúng ta, thừa dịp trong khoảng thời gian này vận chuyển ra ngoài hết đi, đừng tích trữ ở đây. Nếu thật sự xảy ra chuyện, sợ là những thứ này đều sẽ bị thiệt hại.”
Bùi quản sự: “Ta đã biết, chủ nhân.”
Những thứ khác không phải là vấn đề lớn, hiện tại rượu trái cây của xưởng Cố gia đã được đưa đến Tân Minh Các ở các phủ thành tiêu thụ.
Phản hồi vẫn chưa được gửi lại đây, nên bọn họ không biết rõ mức độ tiêu thụ thế nào.
Nhưng doanh số bán hàng ở huyện Tĩnh Bình lại rất tốt, những phu nhân tiểu thư trong gia đình khá giả tương đối ưa thích loại rượu trái cây nồng độ không quá cao lại có hương vị ngọt ngào này. Đặc biệt là sắp ăn tết, cửa hàng trong huyện thành có rất nhiều đơn đặt hàng, đều là để các nàng mua tặng người khác hoặc chờ năm mới chiêu đãi khách khứa.
Cố Vân Đông lần trước đã phát thiệp mời yến khách, bởi vì hình thức mới mẻ độc đáo, nên được không ít phu nhân noi theo. Thứ được dùng chiêu đãi hôm đó chính là các loại rượu trái cây.
Cho nên Cố Vân Đông cũng không lo lắng về việc buôn bán rượu trái cây của Tân Mính Các.
Nói chuyện hàng tồn kho và những công việc khác trong xưởng xong thì cũng đã gần đến trưa.
Công nhân bên ngoài dần dần dừng việc trong tay lại, sôi nổi đi đến nhà ăn ăn cơm.
Bùi quản sự phân phó phòng bếp xào thêm hai đĩa đồ ăn đưa tới văn phòng, Cố Vân Đông vừa ăn ăn vừa xem sổ sách.
Đến khi sắp xong, cô ngẩng đầu lên, nhìn Bùi quản sự nói: “Ngươi đi triệu tập mọi người tập trung ở hậu viện đi, nói ta có việc muốn thông báo.”
“Vâng, chủ nhân.”
Bùi quản sự đi ra ngoài, Cố Vân Đông chỉnh trang lại một chút, rồi dẫn Hồng Diệp ra cửa.
Chỉ mất một lát, sau hậu viện đã có rất nhiều người đứng chen chúc, tất cả đều đã đến đông đủ.
Chẳng qua, tự nhiên lại đột ngột tập hợp, nên đã làm cho rất nhiều người cảm thấy bất an.