Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1594 - Chương 1594. Tới Tham Gia Thi Đấu

Chương 1594. Tới tham gia thi đấu Chương 1594. Tới tham gia thi đấu

Chương 1594: Tới tham gia thi đấu

Đám người không ngừng bàn tán xôn xao, có người gần đây chểnh mảng trong công việc, lo lắng cho mình bị điểm danh phê bình.

Có ngươi bất cẩn làm sai chuyện sợ bị chủ nhân biết, sợ bản thân bị mất việc.

Có người thỉnh thoảng đi buôn chuyện ăn nói lung tung, sợ bị cảnh cáo.

Tóm lại hậu viện to như vậy, lúc này ríu ra ríu rít vô cùng ồn ào.

Đến khi Cố Vân Đông đi tới, mới có người ho nhẹ hai tiếng, lúc này mọi người dần yên lặng.

Cố Vân Đông đứng ở bậc thang đằng trước, quét mắt nhìn một vòng, cười nói: “Mọi người không cần phải căng thẳng. Hôm nay ta tập trung mọi người lại, xác thật là có chuyện muốn thông báo với mọi người. yên tâm, không phải là chuyện xấu.”

Mọi người nghe xong, cảm thấy yên tâm phần nào.

Có người to gan, lập tức nâng cao giọng hỏi: “Chủ nhân, có chuyện gì vậy ạ? Ngài nói đi.”

“Khoảng thời gian trước ta không ở đây, ta cho rằng rằng sản lượng trong nhà xưởng sẽ bị giảm bớt, không nghĩ chẳng những không giảm, mà còn gia tăng. Ta cảm thấy rất an tâm, cũng thật vui mừng. Mấy ngày này mọi người vất vả rồi.”

Vẫn phải nói vài lời dạo đầu.

Phía dưới lập tức có người phản ứng: “Không vất vả, chủ nhân trả chúng ta tiền công rất cao, chúng ta ước gì có thể ở trong việc làm việc mười hai canh giờ một ngày.”

“Đúng vậy, nếu không phải chủ nhân coi trọng, cho chúng ta công việc này, chỉ sợ năm nay cuộc sống của chúng ta sẽ vô cùng vất vả. Sẽ không được như hiện giờ, mẹ chồng ta nói, đêm 30 phải nấu một bàn đồ ăn lớn, vui vẻ chúc mừng một phen đó.”

Những người khác cũng gật đầu rối rít, thật ra những lời này chẳng sai chút nào.

Bùi quản sự ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng, nói: “Bây giờ mọi người vui vẻ lắm nhỉ? Nếu ta nói chủ nhân sẽ phát tiền thưởng và quà tết cho người, có phải mọi sẽ càng vui vẻ hơn hay không?”

Mọi người nghe xong, ngẩn người, ngay sau đó lập tức vang lên tiếng hoan hô.

Thanh âm truyền đi rất xa, làm các thôn dân bên ngoài nhà xưởng đều nghe được rõ ràng.

Một đám bọn họ hâm mộ đến phát điên rồi, nhất định trong xưởng Cố gia lại có chuyện tốt gì rồi, nếu không những người này kích động cái gì chứ?

Cố Vân Đông chờ mọi người hoan hô xong, mới cười nói: “Không chỉ năm trước mà năm sau, chúng ta định sẽ tổ chức một trận thi đấu, nếu thắng, cũng sẽ có phần thưởng. Hơn nữa giải thưởng rất lớn, bảo đảm các ngươi sẽ thích.”

Vừa nghe có giải thưởng lớn, mọi người càng thêm kích động.

Chủ nhân trở về thật tốt, hết tin mừng này đến tin mừng khác ập xuống đầu bọn họ, làm bọn họ phản ứng không kịp.

Bọn họ có thể đến làm việc trong xưởng Cố gia, quả thực quá may mắn.

Ừm?

Từ từ đã……

Thi đấu?

Mọi người hưng phấn xong thì lập tức ngây người, mới vừa rồi bọn họ không chú ý, hiện tại nhớ lại, hình như chủ nhân vừa nói thi đấu gì đó.

Tạ Chi đứng trong đám đông gấp không chờ nổi hỏi: “Chủ nhân, thi đấu cái gì vậy, chúng ta không làm nổi đâu. Chúng ta chưa từng đọc sách, cũng không biết những thứ văn vẻ nho nhã đó.”

“Đúng vậy, chủ nhân, chúng ta chỉ có sức lực. Nếu bảo chúng ta ngâm thơ viết chữ, vậy thà giết ta đi còn hơn.”

Cố Vân Đông nhịn không được lắc đầu cười nói, “Các ngươi nghĩ đi đâu thế? Ai nói thi đấu thì nhất định phải là những thứ văn nhã như ngâm thơ từ ca phú?”

“Hả? Vậy thì thi đấu cái gì?” Trong suy nghĩ của bọn họ, chỉ có những người đọc sách mời thường xuyên thi đấu xem học vấn ai cao hơn, ai làm thơ tốt, văn chương của ai được đánh giá cao.

Vè phần bọn họ, bọn họ không gọi là thi đấu, mà gọi…… Đánh cược.

Mọi người cảm thấy Cố Vân Đông đúng là phu nhân của mọi người, cô có học vấn có năng lực và thân phận, cô đã nói là thi đấu, vậy không thể nào là đánh cược đâu nhỉ?

Các gia đình giàu có thi đấu có lẽ không giống với thi đấu trong suy nghĩ của bọn họ.

Nhưng Cố Vân Đông lại nói: “Thi đấu mà ta nói có hai loại, một loại là thể lực, loại thứ hai là trí nhớ.”

“Ta muốn thi đấu thể lực, thể lức ta rất tốt, ta thật sự không thể động não được đâu.” Lập tức có người lên tiếng phụ họa.

Cố Vân Đông cười ha ha: “Đừng vội, đợi ta giải thích xong mọi người sẽ hiểu ngay thôi. Thể lực mà ta nói chính là thi chạy bộ, leo núi, lội nước, những môn đòi hỏi thể lực, kỹ năng và sức bền. Ví dụ như từ thôn Đại Vạn ở bên cạnh đến thôn Đại Khê ở bên này, trên đường đi có rất nhiều con đường mòn phải băng qua một ngọn núi nhỏ, trên núi có cây cối mọi người cần phải lấy được mảnh vải đỏ ở trên cây, rồi vượt qua con suối lớn này, cuối cùng chạy về xưởng Cố gia. Những thứ này gọi là thi đấu thể lực.”

Phía dưới bắt đầu ồn ào bàn tán, thật sự rất thú vị

Cố Vân Đông tiếp tục nói: “Về phần thi trí tuệ thì chính là sắp xếp chướng ngại vật. Trên chặng đường thi đấu thể lực, mọi người phải sắp xếp chướng ngại vật cho những người chơi khác, cố gắng kéo dài thời gian của bọn họ. Ví dụ như mọi người làm một cái hố bẫy người khác ở bên trong, hoặc là dẫn bọn họ đến chỗ các chướng ngại vật mà mọi người đã đặt, làm cho bọn họ không thể về đích. Hơn nữa trong phần thi đấu trí tuệ mọi người có thể mượn sự giúp đỡ của người khác, có thể nhờ người nhà mọi người cũng được.”

“Oa.” Có người kinh ngạc hét lên: “Ta cảm thấy hình như rất giống với thi đấu đối kháng.”

“Đúng vậy.” Cố Vân Đông gật đầu: “Đúng vậy, đây chính là là thi đấu đối kháng. Hiện giờ xưởng chúng ta có gần hai trăm công nhân, có thể chia làm sáu tổ, đấu 2-2. Trận chung kết cuối cùng sẽ chọn ra một tổ mạnh nhất. Đến lúc đó, tổ lợi hại nhất sẽ thi đấu một trận với tổ lọt vào trận chung kết của xưởng Đoàn gia. Đội chiến thắng có thể nhận được giải thưởng vô cùng lớn.”

Như vậy, ai cũng có thể tham gia, những người tham gia có thể hợp tác và cùng rèn luyện với nhau.

Dừng lại một chút, cô đột nhiên cười nói: “Các ngươi có thể nhờ người thân bằng hữu giúp đỡ. Có lẽ năm sau xưởng chúng ta sẽ tiếp tục tuyển thêm người. Nếu người nào có thể tạo ra những chướng ngại vật hay và sáng tạo, thành công ngăn cản những người khác, nhà xưởng sẽ ưu tiên tuyển những người có đầu óc nhanh nhẹn như thế.”

Những người muốn người thân và bằng hữu cũng có thể vào làm việc trong xưởng nháy mắt trở nên sôi sục. Dù sao cũng có thể cùng nhau hợp mưu hợp sức, tiếp thu ý kiến hữu ích, bọn họ có thể tập hợp mọi người cùng nhau thử xem sao.

“Đại cô và đại tỷ ta lần trước nghe nói xưởng chúng ta trả lương cao thì vẫn liên tục nhờ ta tìm hiểu xem khi nào xưởng chúng ta sẽ lại tuyển người. Trở về ta nhất định sẽ bảo nàng nghĩ cách, đầu óc nàng nhanh nhẹn, chắc chắc có thể giúp đỡ.”

“Thể lực ta tốt, ta có thể chạy bộ, mấy người chúng ta tạo thành một tổ đi?”

“Được đó.”

Nhưng bọn họ vừa dứt lời, Cố Vân Đông liền cười tủm tỉm lên tiếng: “Không được, phải bốc thăm để chọn thành viên chung tổ.”

Mọi người tức khắc cảm thấy chán nản, nhưng không sao cả, rút thăm thì rút thăm, hầu như mọi người đều quen biết lẫn nhau.

Cố Vân Đông nói tiếp: “Còn có, vừa rồi ta chỉ đưa ra ví dụ để giải thích mà thôi. Địa điểm tổ chức thi đấu chưa chắc đã là con đường từ thôn Đại Vạn đến thôn Đại Khê, cũng có thể sẽ là nơi khác.”

Mọi người sửng sốt, nói như vậy, bọn họ còn phải đến nơi khác thử nghiệm ư?

Như vậy cũng đúng, chỉ cần bọn họ nói một câu là xưởng Cố gia muốn tuyển công nhân, chắc chắn những thôn lân cận sẽ đồng ý cho bọn họ mượn địa điểm. Đến lúc đó những người dân trong thôn đó sẽ cùng nhau nghĩ cách, nếu nghĩ được biện pháp tốt bọn họ sẽ cơ hội vào làm việc trong xưởng không chừng?

Bình Luận (0)
Comment