Chương 1595: Khen thưởng thi đấu
Cố Vân Đông thấy mọi người đã nghĩ theo hướng mà cô nói thì thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Muốn tìm một cái cớ để mọi người rèn luyện thân thể, sự ăn ý và thúc đẩy năng lực tư duy để chuẩn bị sẵn sàng đối phó với kẻ thù bất cứ lúc nào thật không dễ mà.
Tuy nói hành động này bắt đầu từ hai nhà xưởng của Cố gia và Đoàn gia, nhưng những thôn này đều có dính dáng với nhau, thôn nào cũng có thân thích bằng hữu của mình ở thôn còn lại, ít nhất bọn họ có thể huy động hơn phân nửa người.
Bọn họ không biến toàn dân toàn binh*, nhưng như vậy cũng đã xem như có diễn tập rồi.
(* nghĩa là trang bị vũ khí cho tất cả những người có thể tham chiến và sẵn sàng tiêu diệt kẻ thù xâm lược bất cứ lúc nào)
Mọi người sôi nổi bàn luận khí thế ngút trời, Cố Vân Đông thấy mọi người bàn bạc cùng gần xong, cô tiếp tục nói: “Tóm lại, mọi người có thể tham dự trận thi đấu này, hơn nữa, ai cũng có thể tham gia.”
Đương nhiên, nếu có người nào không khỏe không phù hợp tham gia thi đấu, chỉ cần trình bày lý do, Cố Vân Đông cũng sẽ không miễn cưỡng.
Cuối cùng, Cố Vân Đông nhắc lại đầy đủ quy tắc một lần nữa.
Nói ngắn gọn, chính là tất cả công nhân trong xưởng đều phải tham gia. Tổng cộng chia làm sáu đội, thành viên trong mỗi đội sẽ được quyết định bằng cách bốc thăm. Sáu đội đều phải tham gia thi đấu cả hai phần thi. Lúc thành viên trong đội thứ nhất thi chạy thì tổ thứ hai sẽ bẫy chướng ngại vật để cản trở bọn họ chạy đến vạch đích trong thời gian ngắn nhất. Lúc đội thứ hai thi chạy thì đội thứ ba đặt chướng ngại vật, cứ theo trình tự như vậy sẽ không có đội nào bị bỏ sót.
Mọi người sẽ tiến hành thi chạy tiếp sức, mỗi người chạy một đoạn. Trình tự thi đấu sẽ được xác định bằng cách rút thăm vào ngày thi đấu. Kể từ đó, để có thể quen thuộc với từng khung đường, bất luận là vượt núi, lội nước, trèo cây, hay là băng qua ruộng, tất cả mọi người đều phải bắt đầu rèn luyện.
Các thành viên đặt chướng ngại vật phải phối hợp ăn ý với nhau, còn phải tiếp thu ý kiến của những người xung quanh, hỏi thăm những thôn dân khác. Còn phải hỏi mượn các thôn khác làm sân huấn luyện.
Bằng cách này, bọn họ có thể lôi kéo những thôn dân khác diễn tập một lần, còn có thể xếp các chướng ngai vật trong thôn, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Sau khi sáu đội trong xưởng Cố gia thi đấu không, Cố Vân Đông sẽ tự mình thử một lần, nếu cảm thấy có chỗ nào chưa ổn, còn có thể kịp thời bổ sung.
Tiếp đó đội có thời gian ngắn nhất sẽ thi đấu với công nhân của xưởng Đoàn gia.
“Trận thi đấu này, thứ nhất là để mọi người có thể tăng cường thân thể, tay chân càng thêm linh hoạt. Thứ hai là vì vẻ vang, xưởng Cố gia chúng ta nhất định phải phân thắng bại với xưởng Đoàn gia. Cho nên bắt đầu từ ngày mai, xưởng chúng ta sẽ tan ca sớm một canh giờ cho mọi người tận dụng khoảng thời gian này để huấn luyện. Ta hy vọng mọi người có thể đạt được thành tích tốt.”
Tan làm sớm một canh giờ?
Mọi người nhịn không được nhìn nhau, vừa rồi bọn họ còn đang sôi nổi tranh luận, bỗng trở nên im bặt.
Một lúc sau, trong đám đông có người lên tiếng hỏi: “Chủ nhân, chúng ta tan làm sớm, liệu có kịp thời gian hoàn thành công việc không? Đến lúc đó hàng hóa không được giao, chúng ta, chúng ta……”
Cố Vân Đông nghe xong, lập tức hiểu nỗi băn khoăn của bọn họ: “Các ngươi yên tâm, chúng ta còn trữ không ít hàng hóa. Trước mắt vẫn đủ để chống đỡ các đơn đặt hàng. Nếu thật sự không kịp rồi, ta sẽ sắp xếp lại. Về phần tiền công của mọi ngươi vẫn sẽ giống như trước. Ta sẽ không bởi vì mọi người làm ít đi một canh giờ mà trả thiếu dù chỉ một văn tiền. Dù sao trận thi đấu này cũng không phải chuyện của một mình các người mà là của toàn bộ xưởng chúng ta.”
Mọi người lập tức trở nên phấn khích, tiền công sẽ không ít đi, vậy thì không sao cả.
Chủ nhân dễ nói chuyện như vậy, bọn họ đương nhiên sẽ không để chủ nhân mất mặt. Bọn họ nhất định sẽ liều mạng đấu với xưởng Đoàn gia.
Nhưng có người vẫn để ý đến thứ khác: “Chủ nhân, nếu thắng, thắng, vậy……”
Nếu thắng, phần thưởng là cái gì?
Chủ nhân của hai nhà xưởng làm lớn đến mức này, thậm chí còn cho công nhân tan làm sớm một canh giờ, nói như vậy giải thưởng chắc chắn sẽ không ít nhỉ?
Cố Vân Đông cười nói: “Nếu các ngươi thắng đương nhiên là sẽ có khen thưởng. Mọi người nói xem, mọi người muốn phần thưởng gì?”
Có người nói to: “Nếu thắng ta muốn được ăn thịt mười ngày liền.”
“Nhìn tiền đồ của ngươi này, nếu ta thắng ta muốn vợ mình cũng có thể vào trong xưởng làm việc.”
“Nếu là phần thưởng, bạc đương nhiên là quan trọng nhất rồi. Ta, ta muốn một lượng bạc……”
Người này tuy nói là muốn bạc nhưng cũng không dám giở công phu sư tử ngoạm. Dù sao đối với bọn họ mà nói một lượng bạc đã là con số rất lớn rồi.
Còn nhiều hơn tiền công một tháng của bọn họ rất nhiều đó.
Cố Vân Đông cười tủm tỉm nghe bọn họ nói chuyện, cô cũng không cản họ lại. Thậm chí khi có người muốn cản không cho bọn họ nói ra mấy ý tưởng kỳ quặc, cô còn cổ vũ bọn họ tiếp tục nói.
Dần dần, ngày càng nhiều người đưa ra ý kiến của bản thân.
Tuy nhiên đa số mọi người đều cho rằng thưởng bạc là thiết thực nhất.
Cố Vân Đông đợi bọn họ thảo luận, cô cười nói: “Đương nhiên sẽ có tiền thưởng, muốn ăn thịt suốt mười ngày cũng không thành vấn đề, chỉ cần tay chân lanh lẹ phù hợp yêu cầu thì muốn người nhà vào xưởng cũng thể thương lượng. Như vậy, chỉ cần thắng trận thi đấu cuối cùng, các ngươi đều đưa ra một yêu cầu. Chỉ cần yêu cầu hợp lý không quá đáng, nếu làm được ta nhất định sẽ giúp các ngươi thực hiện.”
Trọng lượng của lời này không chỉ nặng bình thuờng.
Mọi người nghe xong đều sợ ngây người, huyện lệnh phu nhân nói chỉ cần yêu cầu không quá đáng thì cô có thể giúp mọi người thực hiện.
Hậu viện lập tức sôi trào, ai nấy vì muốn đạt được phần thưởng hiếm thấy này mà bắt đầu xoa tay hầm hè nóng lòng muốn thử. Bọn họ nhất định phải mang vinh quang về cho xưởng.
Cố Vân Đông hài lòng nhìn khuôn mặt hưng phấn đến đỏ bừng của mọi người: “Ngoại trừ cái này, ta còn một phần thưởng lớn khác.”
“Phần, phần thưởng gì?” Vậy mà vẫn còn ư?
Cố Vân Đông nói: “Người thắng, nhà xưởng sẽ trả tiền cho người đó đến phủ Tuyên Hòa hoặc kinh thành tham quan. Yên tâm, vấn đề ăn ở dọc đường đi sẽ do nhà xưởng phụ trách. Các ngươi cũng biết là ta vẫn còn nhà xưởng khác ở Kinh thành và phủ Tuyên Hòa, cũng có rất nhiều công nhân giống như mọi người. Đến lúc đó xưởng sẽ trả chi phí du lịch để mọi người có thể tiến hành giao lưu học tập với công nhân trong các nhà xưởng khác và ngắm nhìn thế giới bên ngoài, xem phong tục các nơi, coi như là ra ngoài quan sát việc đời, như thế nào?”
Cố Vân Đông đã nói xong, nhưng không một ai phản ứng lại.
Không chỉ những công nhân ở trong hậu viện, mà ngay cả Bùi quản sự cũng mở to hai mắt, dáng vẻ khiếp sợ.
Đi, đi kinh thành? Đi phủ Tuyên Hòa?
Trời ạ, đời này bọn họ ở trong cái thôn nhỏ, nơi xa nhất mà bọn họ từng đi chính là huyện thành huyện Tĩnh Bình.
Ở đây, những người từng đến phủ thành còn chưa đến mười người.
Thế mà lần này bọn họ có thể đến Kinh Thành, đến phủ Tuyên Hòa phồn hoa, có một vài người có khi cả đời này hay đến tận kiếp sau cũng chưa chắc đã được đến nơi đó.
Việc này khiến mọi người phấn khích không chịu nổi.
Hơn nữa suốt chặng đường này bọn họ không cần phải tiêu một xu, cứ như có một miếng bánh có nhân từ trên trời rơi xuống vậy, cho dù nằm mơ bọn họ cũng không dám nghĩ đến.
Có người há hốc miệng kích động kêu: “Bí, bí đao, ngài nói thật ư?”
Cố Vân Đông nghẹn họng, ngươi mới là bí đao, cả nhà ngươi đều là bí đao.
Cô âm thầm thở ra một hơi, gật đầu: “Thật.”