Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1596 - Chương 1596. Năm Nay Không Quá An Ổn

Chương 1596. Năm nay không quá an ổn Chương 1596. Năm nay không quá an ổn

Chương 1596: Năm nay không quá an ổn

Tốt quá, tốt quá rồi!

Tất cả mọi người vô cùng hài lòng với giải thưởng này. Bọn họ chưa từng nghĩ tới việc sẽ rời khỏi nhà đi kinh thành hay phủ Tuyên Hòa, không biết người trong nhà sẽ nghĩ gì. Cái này, đến lúc đó tự nhiên sẽ có biện pháp giải quyết.

Cố Vân Đông đã nhen nhóm ý định dẫn công nhân đến những nơi khác giao lưu học tập từ lâu.

Đúng lúc mượn cơ hội hiếm có này làm phần thưởng, cô sẽ dẫn những công nhân có biểu hiện tốt đi ra ngoài tiếp nạp thêm kiến thức, cũng giúp họ có thể mở mang đầu óc, không bị giậm chân tại chỗ, chỉ nhìn thấy lợi ích trước mắt.

Thứ cô muốn không chỉ là những công nhân chỉ biết vâng lời, mà còn phải là người có chủ kiến có suy nghĩ và biết tận dụng thế mạnh của mình khai thác thị trường.

Suy cho cùng nếu muốn trở thành quản sự, nhất định phải có kiến thức và kinh nghiệm.

Cố Vân Đông liếc nhìn Bùi quản sự ở bên cạnh, hắn thế mà vẫn có thể kiềm chế không nói gì. Nhưng trong mắt lại phát ra ánh sáng chói lóa.

Cố Vân Đông cười cười, nếu đã phổ biến xong chuyện thi đấu rồi, vậy thì cho mọi người giải tán về nghỉ ngơi để lát nữa tiếp tục làm việc thôi.

Cô và Bùi quản sự quay trở lại văn phòng.

Vừa ngồi xuống, Cố Vân Đông liền nói với hắn: “Chuyến du ngoạn lần này, ngươi dẫn đội đi đi. Thân là quản sự càng nên tiếp xúc với những người khác nhiều hơn.”

Hai mắt Bùi quản sự sáng lên, như hắn nhớ tới điều gì đó, hắn nhíu mày hỏi: “Chủ nhân, liệu chúng ta…… Có thể thuận lợi thi đấu không?”

Thi đấu thì thi đấu, nhưng chắc gì bọn họ đã thắng?

Cố Vân Đông uống một ngụm trà: “Có thi đầu hay không thì vẫn sẽ có chuyến đi này.”

Bùi quản sự đã hiểu, chuyện này đã nằm trong kế hoạch của chủ nhân rồi, chỉ là mượn cơ hội này để nói ra mà thôi.

“Ta biết rồi. Chủ nhân, nếu đi ra ngoài ta sẽ dẫn dắt đội thật tốt.”

Cố Vân Đông gật đầu: “Chuyện này cũng không vội, cứ từ từ chuẩn bị. Việc quan trọng nhất bây giờ là phải rèn luyện mỗi ngày. Mấy ngày này ngươi phải cực khổ rồi, ta sẽ tìm hai người đến đây, có cơ hội ta sẽ để mọi người theo học vài chiêu, lo trước khỏi hoạ.”

“Dạ vâng.”

Cố Vân Đông dặn dò xong mọi việc, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Cô cũng có rất nhiều việc phải làm mà thời gian thì vô cùng eo hẹp.

Trên đường trở về, Cố Vân Đông thậm chí còn không thể trò chuyện với Tạ thôn trưởng, chào hỏi xong thì lập tức rời đi.

Bên xưởng Đoàn gia, Mục A Thu cũng đã nói rõ ràng.

Đón người xong, hai người đi thẳng về huyện thành.

Ngày kế tiếp, toàn bộ huyện thành đều rơi vào trạng thái căng thẳng.

Cái năm này, đã định trước là không thể bình yên trôi qua rồi.

Chỉ hai ngày trước tết nguyên đán, Bùi quản sự vừa phát quà tết cho công nhân xưởng xong, trong lúc tất cả mọi người đều đang vui vẻ thì trên bàn Thiệu Thanh Viễn đặt một bức thư báo Lê Quốc đang quấy rầy bá tánh ở biên cảnh.

Cũng may Tạ Trung Lâm đã sớm làm xong công tác chuẩn bị, binh lính đại doanh Tây Nam kịp thời đánh tới nên mới không tạo ra hậu quả nghiêm trọng gì.

Nhưng rõ ràng trận đánh của Lê Quốc chỉ mang ý định thăm dò mà thôi.

Những ngày tiếp theo, mấy bức thư như vậy bắt đầu được gửi đến thường xuyên hơn, ngay cả bá tánh bình thường cũng đã nghe ngóng được tin tức.

Nơi này cách Lê Quốc quá gần, không ít người lo lắng sẽ gặp họa, nên vội vàng thu dọn đồ đạc đi tránh nạn

Ngay cả trong huyện Tĩnh Bình huyện cũng có mấy chủ tiệm đóng cửa hàng đi nơi khác.

Loại chuyện khó mà tránh được. Cũng may có Thiệu Thanh Viễn trấn thủ ở huyện thành, bá tánh huyện Tĩnh Bình rất tín nhiệm hắn. Có hắn ở đây yên ổn nhân tâm, hầu hết mọi người trong huyện thành đều tin tưởng binh lính Đại Tấn nhất định sẽ thắng lợi.

Phạm Ỷ Lâm và những người khác cuối cùng cũng cận thận suy nghĩ dụng ý của Cố Vân Đông về chuyện bảo họ về huấn luyện hộ vệ gia đinh.

Bọn họ biết nhiệm vụ trên vai mình càng thêm nặng nề, nên càng chăm chỉ luyện tập hơn.

Các thư sinh trẻ tuổi luôn tràn đầy nhiệt huyết không sợ cái chết, huống hồ, có Thiệu đại nhân và phu tử ở đây bọn họ còn sợ cái gì nữa chứ?

Bởi vậy khi người nhà bọn họ đang bàn bạc về việc có nên tạm thời đi lánh nạn không, đám Phạm Ỷ Lâm nói thẳng: “Nếu Lê Quốc thật sự mở được cổng lớn Tây Nam, chúng ta còn có thể trốn đến nơi nào? Nơi này là nhà chúng ta, chúng ta không thể bảo vệ nó thì sẽ không còn nhà để về. Sau này nếu con cái chúng ta hỏi, chúng ta có mặt mũi nói với bọn nó chúng ta là đào binh, là kẻ hèn nhát không? Ta vứt bỏ tổ tiên của mình không thèm nhìn lại, vây ta đọc sách có tác dụng gì chứ? Sau này ta lấy mặt mũi đâu để đi khảo tú tài, khảo cử nhân, làm quan bảo vệ bá tánh?”

Không đi, bọn họ kiên quyết không đi.

Người nhà bọn họ nhất thời á khẩu không nói được gì, nên tạm thời không có hành động khác, chỉ nói tiếp tục quan sát xem thế nào. Nhưng thật ra vẫn chuẩn bị đường lui cho bản thân, cũng để cho gia đinh hộ vệ trong phủ trông coi cẩn thận hơn.

Huyện Tĩnh Bình có Thiệu Thanh Viễn ở đây nên không hề loạn.

Nhưng phủ Lạc Châu không giống thế. Thông phán của bọn họ mới chết cách đây không lâu, thì lại đến tri phủ Nghiêm Toàn bị bắt và giải đến kinh thành.

Sau lại có Chu tham tướng giữ gìn trị an, nhưng từ khi nghe nói Lê Quốc không an phận, Chu tham tướng cũng trở về luyện binh.

Trị an trong phủ thành rơi vào trong tay phó tướng, trong khoảng thời gian ngắn bá tánh cảm thấy vô cùng hoảng loạn.

Phủ thành bọn họ không có tri phủ, không có thông phán, nếu thật sự có địch nhân đánh vào được, nên làm cái gì bây giờ?

Phủ thành phủ Lạc Châu lấy nhà họ La làm người dẫn đầu, trong khoảng thời gian ngắn có không ít thương hộ và bá tánh rời đi.

Gần tới tết rồi nhưng trên đường vô cùng quạnh quẽ, rất nhiều cửa hàng đóng cửa dán giấy niêm phong.

Lúc Thiệu Thanh Viễn nghe được tin này thì nhíu chặt mày.

Cứ tiếp tục thế này, không sớm hay muộn phủ Lạc Châu cũng sẽ loạn. Một khi phủ thành loạn lạc, những huyện thành khác làm sao có thể tự lo liệu cho mình được.

Sao tri phủ triều đình phái xuống vẫn chưa tới?

Ngẫm lại cũng đúng, bây giờ phủ Lạc Châu chính là một củ khoai lang phỏng tay. Trước có cục diện rối rắm mà Toàn Nghiêm để lại, sau có Lê Quốc chuẩn bị đánh tới, rất có khả năng sẽ phải bỏ mạng ở đây.

Xem ra trong triều không có người nào nguyện ý đến đây tiếp quản rồi, rất có khả năng là đang lựa chọn người, phải trải qua một phen tranh đấu gay gắt. Không thể chọn tri phủ mới một cách qua loa được, nhất định phải chọn nhân tài có thể đảm đương cục diện này.

Bởi vậy, thời gian trì hoãn sao có thể không lâu được?

Thiệu Thanh Viễn vô cùng mệt mỏi, chẳng những tri phủ mới của phu Lạc Châu vẫn chưa tới mà ngay cả người tới đón Bạch Chi Ngôn cũng không thấy đâu. Chẳng lẽ Hoàng Thượng không lo lắng Bạch Chi Ngôn sẽ đào tẩu ư?

Không khỏi tín nhiệm hắn quá rồi.

Thiệu Thanh Viễn muốn phủi tay không quan tâm nữa, dù sao sau khi tình hình kinh tế huyện Tĩnh Bình được cải thiện, hắn sẽ dẫn vợ con trở về dưỡng lão.

Hắn mới vừa có chút tức giận hung ác nghĩ thì Cố Vân Đông từ bên đi ngoài vào, trong tay còn cầm một phong thư.

“Tướng công, phủ thành bên kia gửi tin qua nói là tân tri phủ đã tới.”

Hai mắt Thiệu Thanh Viễn sáng lên: “Tân tri phủ tới? Nàng có biết là ai không?”

Cố Vân Đông lắc đầu, đưa bức thư cho hắn: “Không biết. Trong thư nói tân tri phủ muốn huyện lệnh quản lý huyện thành tới phủ thành bái kiến.”

Thiệu Thanh Viễn: “……” Trong lúc này rồi mà còn muốn bọn họ đến phủ thành bái kiến?

Tri phủ mới tới này sợ không phải cái cây búa?

Bình Luận (0)
Comment