Chương 1597: Đàm Phục muốn đến phủ Tuyên Hòa
Cố Vân Đông cũng không biết Tri phủ đại nhân mới tới này đang suy nghĩ cái gì, cô để lá thư trong tay lên bàn, ngón tay khẽ gõ lên trên, hỏi: “Vậy chàng đi không?”
Thiệu Thanh Viễn cau mày: “Đi, xem thử tri phủ mới tới này có lai lịch như thế nào. Nếu đã được phái đến nơi này, tương lai chúng ta cũng phải làm việc cùng nhau, đi gặp mặt cũng tốt. ”
Thăm dò rõ tính tình của hắn, về sau giao tiếp cũng không còn là vấn đề lớn như vậy nữa.
Cố Vân Đông gật đầu: “Được, vậy chàng đến đó đi, nơi này có ta trông chừng, chàng cứ yên tâm. Khi nào chàng khởi hành? Thiếp thu dọn đồ đạc cho chàng.”
“Ngày mai ta đi, ta đi sớm về sớm.”
Hai vợ chồng bọn họ luôn phải để lại một người ở lại trấn trong huyện thành, dù sao vẫn đang bí mật nhốt Bạch Chi Ngôn ở đây. Nếu hai người đều rời đi, cũng lo rằng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Nếu Bạch Chi Ngôn bị người khác cứu đi, vậy mấy ngày bận rộn của bọn họ sẽ thành vô ích.
Cố Vân Đông trở về phòng chuẩn bị đồ cho Thiệu Thanh Viễn, ai ngờ vừa mới đi ra sảnh ngoài, nhìn thấy Đàm Phục bước đi loạng choạng
Cho đến hai ngày trước, Đàm Phục mới hoàn toàn tỉnh lại, ngay cả Thiệu Thanh Viễn cũng không ngờ hắn lại mê man nhiều ngày như vậy. Vốn hắn bị trúng khí độc, đã thuốc giải độc, lại được Thiệu Thanh Viễn châm cứu vài lần, hút máu hai lần, theo lý thuyết, chắc là qua mấy ngày nữa là có thể khôi phục.
Ai ngờ chướng khí lại ăn mòn não người, thân thể đã không có vấn đề gì, nhưng đầu óc lại bị hao tổn nghiêm trọng, dẫn tới hắn vài lần tỉnh lại, đều không chịu nổi bao lâu, lại nhanh chóng hôn mê.
Khí độc trong rừng chướng khí, quả nhiên không thể khinh thường.
Sau khi Đàm Phục tỉnh lại, hắn gấp gáp muốn rời đi. Hắn ẩn nấp ở Lê Quốc một thời gian khá lâu, tuy chức vị không cao, nhưng cũng lợi dụng chức vụ thu thập được không ít tin tức.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn thật vất vả mới cứu được người về, sao có thể cho phép hắn mới tỉnh lại thì lập tức rời đi chứ? Vậy không phải cứu người nọ vô ích sao?
Hắn nói Đàm Phục giao tin tức cho hắn, hắn tìm người đi báo tin.
Nhưng Đàm Phục rốt cuộc không tín nhiệm Thiệu Thanh Viễn, hắn vẫn luôn ở Lê Quốc, cũng không quen biết Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, không biết bọn họ rốt cuộc là ai. Cho nên mặc dù bọn họ cứu hắn, hắn cũng không dám nói ra tin tức cơ mật.
Thiệu Thanh Viễn nói với hắn rằng Lê quốc đã dẫn người tới quấy rối biên cảnh Đại Tấn, cũng nói Đại Tấn biết Lê Quốc có ý định xâm lấn, còn cho người canh giữ ở lối vào rừng chướng khí, tránh cho bọn chúng phái người từ bên kia đi ra.
Đàm Phục nghe được những lời này, cũng chỉ gật đầu, hơi thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, cơ mật hắn nắm giữ, cũng không phải về tình huống hai nước giao chiến.
Một khi đã như vậy, Thiệu Thanh Viễn sẽ không thể để tình trạng bệnh tình của hắn chưa ổn định rời đi. Ít nhất, ít nhất đến khi hắn có thể xuống giường đi lại, mới có thể ra ngoài.
Ai ngờ lúc này Đàm Phục lại tới, thấy hắn cố sức đi lại, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, Cố Vân Đông không nhịn được thở dài.
Cô quay đầu lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn cũng đi ra khỏi cửa: “Bằng không, cho người đưa hắn rời đi?”
Đàm Phục nghe được giọng nói ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Thiệu Thanh Viễn: “Mong Thiệu đại nhân chấp thuận cho ta trở về báo tin.”
“Ngươi rời đi từ nơi này, muốn đi đến nơi nào?”
Đàm Phục dựa vào cột một cách khó khăn. Nhưng nghe được những lời này của Thiệu Thanh Viễn, trên mặt hiện lên một tia vui mừng, vội nói: “Phủ Tuyên Hòa.”
“Phủ Tuyên Hòa?” Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
“Vậy quan trên của ngươi là……”
Đàm Phục trầm mặc lắc đầu: “Xin lỗi.” Cái này hắn không thể nói.
Thiệu Thanh Viễn thở dài: “Được, ta sẽ cho người đưa ngươi về phủ Tuyên Hòa. Tới phủ thành, nếu gặp được Đái đại nhân, thay ta chào hỏi một tiếng.”
Sắc mặt Đàm Phục không đổi, khẽ gật đầu: “Vâng thưa, đại nhân.”
Thiệu Thanh Viễn thấy vẻ mặt này của hắn, thì biết Tri phủ đại nhân ở phủ Tuyên Hòa không phải quan trên của hắn.
Phủ Tuyên Hòa, có thể sắp xếp người lẻn vào địch quốc, ngoại trừ Đái đại nhân, còn có ai chứ?
Chẳng lẽ là Tần Văn Tranh? Nhưng mấy năm trước Tần Văn Tranh đã rời khỏi phủ Tuyên Hòa, trở lại kinh thành rồi.
Nhưng Đàm Phục không chịu nói, Thiệu Thanh Viễn cũng không tiện hỏi nhiều. Hắn sẽ tìm người đưa Đàm Phục đến phủ Tuyên Hòa, đến lúc đó tất nhiên sẽ biết.
Sau khi thống nhất thời gian khởi hành với Đàm Phục, Đàm Phục thở phào nhẹ nhõm, lại chậm rãi trở về phòng.
Bóng dáng hắn vừa biến mất ở phía sau cửa viện, Bạch Thất từ bên kia vội vàng đi tới.
Sau khi hắn đi tới, thấp giọng nói với hai người: “Chủ nhân, phu nhân, bên phủ thành truyền đến mật tin, người kinh thành tới áp giải Bạch Chi Ngôn về, hiện giờ người đang ở phủ thành.”
Ở phủ thành??
Hai người nhìn nhau, Thiệu Thanh Viễn rũ mắt suy nghĩ một lát, nói: “Nếu người đang ở phủ thành, ngày mai ta trực tiếp mang Bạch Chi Ngôn qua đó, miễn cho bọn họ lại đây, gây ra động tĩnh ngược lại rút dây động rừng.”
“Chẳng lẽ người áp giải đi cùng tân tri phủ tới đây?” Cố Vân Đông tò mò.
“Vô cùng có khả năng, tân tri phủ nhậm chức, bọn hắn trà trộn trong đội ngũ, cũng sẽ không khiến người ta chú ý, có thể hiện giờ đang ở nha môn tri phủ.”
Bạch Thất nói: “Người nọ truyền tin nói, muốn mời phu nhân cũng đến phủ thành một chuyến.”
Cố Vân Đông chỉ vào mình: “Ta cũng đi sao?”
Bạch Thất gật đầu.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Tri phủ mới tới và quan binh áp giải Bạch Chi Ngôn, rốt cuộc muốn làm gì? ”
Cố Vân Đông suy đoán: “Có thể là bên kinh thành ý chỉ gì đó hay không? Cho hai người chúng ta?”
“…… Đi một chuyến sẽ biết.”
“Vừa lúc, chúng ta cùng đưa Bạch Chi Ngôn đến phủ thành, sau khi giao người, chúng ta cũng có thể giải quyết chuyện lớn trong lòng. Thiếp và chàng ở cùng nhau, chúng ta cũng có thể lo liệu mọi chuyện cùng nhau.”
Thiệu Thanh Viễn do dự một lát, rốt cuộc vẫn gật đầu.
Ai ngờ lúc hai người đi nói chuyện với Trì Trì, đứa nhóc lập tức không vui.
Từ lần Cố Vân Đông đi vào núi sâu, kết quả ở bên ngoài ngủ lại một đêm, trở về nhìn thấy tiểu Trì Trì không vui vẻ. Vì thế sau này chỉ cần cô phải đi xa nhà, nhất định phải qua đêm bên ngoài, cô đều sẽ nói trước với đứa nhóc một tiếng.
Cũng không biết có phải lần trước cô truy bắt Bạch Chi Ngôn quá lâu hay không, lần này Trì Trì vô cùng bất mãn, ôm cổ Cố Vân Đông không nỡ buông ra.
“Con muốn đi, muốn đi.”
Cố Vân Đông bất đắc dĩ, vỗ lưng cậu nhóc: “Con đi làm gì?”
“Đi cùng cha mẹ, con sợ cha mẹ quá cô đơn.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, không, bọn họ một chút cũng không cảm thấy cô đơn.
Nhưng đứa nhóc quá dính người, từ lúc cô mở miệng, gần như không rời khỏi người cô.
Tuy rằng Cố Vân Đông cũng khá khỏe, nhưng ôm một đứa nhóc cường tràn một thời gian lâu như vậy, cũng thực sự quá sức.
Cuối cùng không còn cách nào, vẫn là Thiệu Thanh Viễn giải quyết dứt khoát: “Mang theo đi.”
Hắn nói: “Sẽ không ai tin chúng ta áp giải Bạch Chi Ngôn, còn sẽ mang theo một đứa nhỏ.”
Cố Vân Đông ngẫm lại cũng thấy đúng, hơn nữa từ khi cô đến huyện Tĩnh Bình vẫn luôn bận rộn, cũng nhờ Trì Trì hiểu chuyện, cả ngày không quấn lấy cô, lúc này hai vợ chồng bọn họ có thể dẽ dàng làm việc.