Chương 1598: Áy náy với Trì Trì
Trong lòng Cố Vân Đông ít nhiều cũng có vài phần áy náy với Trì Trì, rốt cuộc thời gian ở cùng cậu nhóc quá ít.
Cậu nhóc vẫn luôn không khóc không nháo, hiếm khi biểu đạt mãnh liệt suy nghĩ của mình như vậy, quả thực vợ chồng bọn họ cũng không đành lòng cự tuyệt.
Cố Vân Đông thở ra, lắc lắc đứa nhóc trong ngực: “Được rồi, có thể mang con đi theo cùng.”
Ánh mắt của Tiểu Trì Trì sáng lên, bàn tay mủm mỉm nhỏ bé dùng sức đập lên bàn.
“Xì……”
Cố Vân Đông nhìn cũng thấy đau, vội vàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc, thổi vài cái: “Dùng sức như vậy làm gì? Có đau không?”
Trì Trì phồng má, mím chặt miệng nhỏ, cứng ngắt lắc đầu nhỏ: “Không, đau.” Nhất định phải mạnh mẽ, mạnh mẽ…
Nhưng nếu không thể mạnh mẽ thì sao?
Cậu nhóc xoay đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn Cố Vân Đông: “Mẹ, tay gãy rồi, về sau, về sau mẹ phải nuôi con.”
Cố Vân Đông ‘phụt’ cười ra tiếng: “Sao con có thể đáng yêu như vậy chứ?” Cô nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu nhóc, nhẹ nhàng thổi cho đến khi cậu nhóc không còn đau nữa mới ôm cậu nhóc vào nhà.
Ngay sau đó, cô nói với Thích ma ma chuyện muốn mang đứa nhóc ra ngoài.
Thích ma ma cũng muốn đi theo, nhưng cũng biết bọn họ có chuyện phải làm, lập tức xoay người thu dọn đồ đạc cho Trì Trì.
Sáng sớm hôm sau, Đàm Phục đi theo Bạch Sam rời khỏi nha môn, đi thẳng đến phủ Tuyên Hòa.
Ngay sau đó, Cố Vân Đông cũng ôm con trai lên xe ngựa, khởi hành cùng Thiệu Thanh Viễn, đi tới phủ thành ở phủ Lạc Châu.
Thời gian khởi hành vẫn còn sớm, Trì Trì còn chưa ngủ dậy, cho dù lên xe ngựa cũng vẫn giơ hai tay ngủ gục.
Cố Vân Đông dựa vào thành xe, cười đánh giá tướng ngủ của con trai, không nhịn được dùng tay chọc chọc.
Thiệu Thanh Viễn ở bên cạnh ngước mắt nhìn cô, thấy con trai trở mình, lại tiếp tục ngủ.
Con đường trong huyện thành khá bằng phẳng, đứa nhóc ngủ ngon lành. Nhưng vừa ra cửa thành, con đường trở nên không dễ đi, cho dù Cố Vân Đông trải chăn bông thật dày trong xe ngựa, Trì Trì vẫn bị xóc nảy mà tỉnh lại.
“Mẫu thân?” Trì Trì quay đầu, nhìn thấy Cố Vân Đông cười với mình, lập tức miệng nhỏ cũng cong lên.
Hắn sột soạt trở mình, đứng dậy, nhào vào vòng tay của Cố Vân Đông.
Thiệu Thanh Viễn ngồi ở phía sau lấy khăn tay, tiến lại gần lau mặt cho cậu nhóc.
Trì Trì xoay đầu, lau mặt xong cảm giác toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều rạng rỡ, cậu nhóc vô cùng hài lòng.
Nhưng mà ngay sau đó, cậu nhóc lại có chút nghi hoặc nhìn khăn trong tay Thiệu Thanh Viễn: “Nóng?”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, thằng nhóc cũng quá nhạy bén, cái khác không chú ý, ngược lại chú ý đến nhiệt độ của khăn mặt.
Cô cười chỉ lò lửa bên cạnh: “Sợ con lạnh, cho nên làm ấm nó mới lau cho con.”
Trì Trì nghiêng đầu, vẫn cảm thấy kỳ lạ. Nhưng, cậu nhóc là một đứa nhỏ thông minh, cho nên cậu nhóc làm ra vẻ chợt nhận ra: “Ồ.”
Cố Vân Đông buồn cười, lấy ra một chén canh trứng từ hộp đựng đồ ăn: “Đây là Thích ma ma đặc biệt chuẩn bị cho con, cũng còn nóng, mau, ăn sáng trước.”
Trì Trì “A” mở miệng, ăn vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, cậu nhóc ngồi phịch xuống bên cạnh cha mẹ, ngay sau đó nhìn thấy giỏ đồ chơi Thích ma ma chuẩn bị cho nó.
Cậu nhóc lấy bộ đồ chơi cửu liên hoàn bên trong mấy món đồ chơi ra, sau đó ngoan ngoãn ngồi một bên chơi.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đều sửng sốt, nhìn cậu nhóc yên tĩnh chơi một mình, trong lòng hai người lại đồng thời cảm thấy cực kỳ áy náy.
Trì Trì không có nhiều bạn bè ở huyện Tĩnh Bình, bởi vì khoảng thời gian trước bên ngoài không yên ổn, cho nên cậu nhóc có thể không ra ngoài, thì cố gắng không ra.
Cố Vân Đông từng dẫn thư sinh ra bên ngoài vẽ vật thực, nhưng đứa nhóc này chỉ chơi ở bên trong huyện nha.
Tuy rằng trong huyện nha có không ít người, nhưng lại không có ai tuổi bằng cậu nhóc.
Ngoại trừ cậu nhóc, cũng chỉ có Thái Việt nhỏ tuổi nhất. Nhưng cho dù là Thái Việt, mỗi ngày cũng phải đi học ở trường huyện, sau khi trở về còn phải đọc sách, hoàn thành bài tập do phu tử giao.thỉnh thoảng có ngày nghỉ, cũng sẽ đi ra ngoài dạo hiệu sách và trao đổi việc học với các bạn đồng môn khác.
Cũng trong khoảng thời gian này, Tống Nham tới, đứa nhóc mới có thêm một người bạn chơi cùng.
Cũng bởi vì không có bạn cùng lứa tuổi, cho nên cậu nhóc rất giỏi tìm việc cho mình làm, cũng vô cùng hiểu chuyện.
Nhưng trong lòng hai vợ chồng Cố Vân Đông lại không hề dễ chịu.
Cô ôm Trì Trì vào lòng, rũ mắt nhìn cậu nhóc: “Mẫu thân chơi cùng con, có được không?”
Trì Trì ngẩng đầu, sau đó quyết đoán duỗi tay đẩy mặt cô ra: “Không cần, tự mẹ giải đi, đừng quấy rầy con.”
Dừng một chút, nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Cố Vân Đông, lại thở dài, đặt món đồ chơi trong tay xuống.
“Vậy, vậy được rồi, con chơi cùng mẫu thân, cứ thử từng chút.” Cậu nhóc so ngón tay: “Mẫu thân ngoan, tự mình chơi đi.”
Cố Vân Đông: “…”
Cố Vân Đông cảm thấy áy náy vì cô đơn.
Thiệu Thanh Viễn chưa kịp biểu đạt, kịp thời quay đầu đi, khắc chế khóe miệng giương lên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trên đường có Trì Trì, hai người cũng không cảm thấy nhàm chán.
Tới buổi chiều, xe ngựa đã vào phủ thành của phủ Lạc Châu.
Trì Trì ghé vào mép cửa sổ, con ngươi đen láy tò mò nhìn ra bên ngoài, cái mũi nhỏ dùng sức hít: “Mẫu thân, thơm thơm.”
Cố Vân Đông tiến lại gần, nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt dừng lại bên sạp hàng truyền đến mùi bánh bao, cười nói: “Con muốn ăn hả? Nhưng không phải còn vừa mới ăn điểm tâm sao? Bụng no rồi.”
Trì Trì cúi đầu, vỗ bụng mình: “Đúng vậy, thật đáng tiếc.”
Cố Vân Đông buồn cười: “Con muốn ăn, thì hôm khác chúng ta trở ra ăn, hiện tại đến phủ nha dừng chân nghỉ ngơi trước.”
“Được ạ.” Trông cậu nhóc vô cùng miễn cưỡng.
Vì không để mình biểu hiện quá mức thèm ăn, Trì Trì dứt khoát rụt đầu mình lại.
Nhưng cậu nhóc ở trong ngực Thiệu Thanh Viễn lăn lộn một vòng, lại phát hiện mẹ mình vẫn còn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đứa nhóc hơi nghiêng đầu: “Mẫu thân?”
Ánh mắt Cố Vân Đông đang nhìn một chiếc xe ngựa đi ở phía xa, khẽ nhíu mày.
Người vừa lên xe ngựa vừa rồi, dường như có chút quen mắt.
Cô khẽ dụi mắt, nghi ngờ mình nhìn lầm rồi.
Cho đến khi xe ngựa rẽ vào một khúc cua, biến mất khỏi tầm mắt của cô, Cố Vân Đông mới thu hồi ánh mắt.
Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc hỏi: “Làm sao vậy?”
Cố Vân Đông lắc đầu, chỉ là không cho phép cô suy nghĩ về nó nữa, xe ngựa đã đến cửa phủ nha.
Xe ngựa dừng lại, Thiệu Thanh Viễn xuống xe trước, sau đó đỡ Cố Vân Đông xuống xe, sau đó xoay người ôm Trì Trì xuống.
Ngay sau đó, Thiệu Thanh Viễn đưa mắt ra hiệu với Thiệu Văn đang lái xe ngựa, hắn khẽ gật đầu, dắt xe ngựa chứa Bạch Chi Ngôn rời đi như không có việc gì.
Có hai quan binh đứng ở cửa phủ nha, vừa thấy Thiệu Thanh Viễn đến, lập tức cung kính tiến lên dẫn đường.
“Thiệu đại nhân, Thiệu phu nhân, Tri phủ đại nhân đã ở trong sảnh chờ các ngài.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, đẫn vợ con tiến vào trong.
Ai ngờ bọn họ vừa đi vào, cánh cửa phía sau bọn họ lại đột nhiên đóng lại.