Chương 1599: Thế mà lại là hắn?
Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn khẽ thay đổi, vừa muốn quay đầu, đã cảm giác được sau lưng có một trận gió thổi tới, một cây gậy đánh xuống đầu.
Hắn theo bản năng nghiêng người tránh đi, trầm mặt rút nhuyễn kiếm bên hông ra, ‘xoẹt’ một tiếng xoay người chém tới.
Lưỡi kiếm sắc bén, thanh gỗ phía sau bị hắn chém đứt.
Nhìn thanh gỗ bị gãy thành hai khúc, Thiệu Thanh Viễn vẫn không ngừng lại, thuận thế đâm người cầm thanh gỗ.
Nhưng hắn không ngừng lại, mà đối phương đã ngừng lại, chỉ cầm thanh gỗ đứng ở đó, hơi ngẩng đầu, cười nhìn về phía hắn.
Thấy rõ người tới, Thiệu Thanh Viễn đột nhiên kinh hãi, vội vàng thu thế, đâm nhuyễn kiếm trong tay về phía cửa lớn bên cạnh. Nhuyễn kiếm rời tay, ‘ đinh ’ một tiếng đâm vào khe hở trên cánh cửa.
Thiệu Thanh Viễn thở ra, tức giận nói: “Dịch Tử Lam, ngươi không muốn sống nữa hả.” Luôn là bộ dạng vĩnh viễn khiến người ta chán ghét này.
“Ngươi hiểu lầm ta rồi, đã lâu không gặp, ta muốn xem võ công của ngươi có thụt lùi hay không mà thôi.” Dịch Tử Lam ném thanh gỗ trong tay đi, sau đó phủi tay, đi lên rút nhuyễn kiếm cắm trong khe hở ra, trả lại cho Thiệu Thanh Viễn.
Ngay sau đó, trực tiếp lướt qua hắn, hai ba bước đi đến trước mặt Cố Vân Đông, vươn tới đứa nhóc trong ngực cô: “Tiểu Trì Trì mau cho bá bá ôm cái nào, đã lâu không gặp, có nhớ bá bá không?”
Trì Trì chớp mắt, người này không phải người tốt, vừa rồi còn đánh cha mình, lúc này lại cười tủm tỉm nhìn mình, tuyệt đối không tốt bụng, nói không chừng muốn lừa bán mình.
Ừm, Trì Trì gật mạnh đầu, xoay người đưa lưng về phía hắn, chu môi, ôm lấy cổ Cố Vân Đông, che đi khuôn mặt xinh đẹp của cậu nhóc.
Không nhìn thấy, không nhìn thấy.
Dịch Tử Lam: “…”
Cố Vân Đông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy hắn, thấy hắn lại đây, lập tức thu lại vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này thấy hắn bị con trai mình lơ, lập tức cười nói: “Trì Trì đã sớm quên đi ngài, còn nhớ nhung gì nữa.”
Thiệu Thanh Viễn cũng thu nhuyễn kiếm lại, vỗ vai hắn một cái: “Sao ngài lại tới phủ Lạc Châu?”
“Đương nhiên là tới tìm các ngươi rồi.” Dịch Tử Lam rất vui vẻ: “Ngươi cũng không biết, chuyến này ta đi thuyền, xe rất mệt nhọc, không ngừng đẩy nhanh tốc độ, coi như chịu không ít cực khổ, Tết này cũng không thể đoàn tụ với người nhà, vô cùng buồn lòng.”
Tìm bọn họ?
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhìn nhau, mắt họ đồng thời sáng lên, đè thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ, người phụ trách áp giải Bạch Chi Ngôn trở về kinh, chính là ngài?”
Dịch Tử Lam ‘chậc’ một tiếng: “Rất thông minh, có phải rất bất ngờ hay không?”
“Quả thực rất bất ngờ, không nghĩ tới sẽ gặp ngài ở chỗ này."
Dịch Tử Lam thở dài: “Ta cũng không còn cách nào, ta cũng không muốn tới, từ kinh thành chạy đến chỗ quỷ quái này, xa không nói, còn vào mùa này, thời tiết này không thích hợp để đi đường. Đây không phải vì không có người nào khác thích hợp để chọn lựa sao? Bạch Chi Ngôn quá quan trọng, nếu Hoàng Thượng tùy tiện phái một người tới, các ngươi không quen biết, cũng không yên tâm giao ra, nhìn tới nhìn lui, không phải nhìn trúng ta sao?”
Cố Vân Đông nhất thời cạn lời, nói như thể hắn rất quan trọng. Trong kinh thành, bọn họ vẫn còn quen biết rất nhiều người đấy?
“Được rồi, chúng ta biết ngài vất vả. Hiện tại kinh thành thế nào? Cha mẹ ta vẫn khỏe chứ? Bọn họ nhờ ngài mang thứ gì tới không?”
Dịch Tử Lam nhướng mày: “Muốn biết sao?” Hắn đột nhiên cười thần bí: “Lát nữa tự nhiên sẽ có người nói cho ngươi biết.”
Cố Vân Đông nghi ngờ, nhìn vẻ mặt của hắn, luôn cảm thấy kỳ quái.
Dịch Tử Lam lại không nói nhiều, xoay người đi vào trong: “Được rồi, đừng đứng trong sân nữa, chúng ta vào nhà nói chuyện.”
Vốn cô còn muốn hỏi có mang Bạch Chi Ngôn đi luôn không, hiện tại ở nơi nào? Nhìn xung quanh, vẫn nên tìm một chỗ yên tĩnh hơn để nói.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, duỗi tay nhận Trì Trì trong ngực Cố Vân Đông, bế cậu nhóc lên, một nhà ba người đi theo Dịch Tử Lam đến đại sảnh.
Mấy người vừa đi đến cửa đại sảnh, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến giọng nói tức giận: “Toàn Nghiêm này quả thực là một khối u ác tính, phủ Lạc Châu ở trong tay ông ta đã thành dạng gì? Sổ sách không rõ ràng, khế ước khế đất hỗn loạn, du côn lưu manh chất đống, kinh tế thụt lùi, ăn mày mỗi năm ngày càng nhiều, triều đình ra thông báo cũng không chấp hành, cái này là cái quái gì…”
Cố Vân Đông ngẩn người, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Cô cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, chợt quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Sao hình như thiếp nghe, nghe thấy giọng nói của cha thiếp??”
Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Đúng là nhạc phụ đại nhân.”
Cố Vân Đông nhấc váy, bước nhanh về phía trước, trực tiếp bước vào cửa đại sảnh, cao giọng nói vào bên trong: “Cha.”
m thanh đang chửi rủa đột nhiên dừng lại, ngay sau đó, một bóng người quen thuộc từ bên trong vội vã đi ra.
Cố Đại Giang thấy con gái, con rể và cháu ngoại, vẻ mặt nhất thời trở nên kích động: “Vân Đông.”
Cố Vân Đông hai ba bước vọt tới trước mặt ông: “Cha, thật sự là cha, sao cha lại tới phủ Lạc Châu? Mẹ đâu? Mẹ, Vân Thư và Khả Khả có tới cùng không?”
Cố Đại Giang lắc đầu: “Bọn họ không tới, chỉ có mình cha tới đây. Hiện giờ phủ Lạc Châu phủ không yên ổn, làm sao cha có thể dẫn bọn họ tới đây, lỡ như đến đây xảy ra chuyện không may. Để bọn họ ở lại kinh thành yên ổn hơn, cũng thoải mái hơn.” Ông nói xong, ngay lập tức muốn đi ôm Trì Trì.
Nhưng mà Trì Trì không quen ông, nghiêng đầu đánh giá ông một lúc lâu, nhìn thấy cha mẹ đều rất vui mừng, vì vậy vẫn vươn tay, bổ nhào vào ngực Cố Đại Giang.
Cố Đại Giang ôm lấy: “Đã gần một năm không gặp, Trì Trì đã lớn như vậy rồi. Không tồi, sự thông minh này, giống con.”
Ông vô cùng vui mừng, ánh mắt đều dính trên người đứa nhóc, dáng vẻ không muốn buông tay.
Thiệu Thanh Viễn đỡ ông ngồi xuống một bên: “Cha, cha đi cùng Quận vương gia tới đây sao? Cha cũng tới áp giải Bạch Chi Ngôn về kinh ạ?”
Cố Đại Giang và Trì Trì nói chuyện trong chốc lát, sau khi dỗ cậu nhóc kêu một tiếng ông ngoại, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu, nhìn con gái và con rể trước mặt, nói: “Không phải, cha tới phủ Lạc Châu nhậm chức. Hoàng thượng hạ chỉ, bổ nhiệm ta làm tri phủ mới ở phủ Lạc Châu.”
Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn: “…”
Cái gì???
Tri phủ mới của phủ Lạc Châu phủ là cha cô??
Sắc mặt Cố Vân Đông tái xanh, Hoàng Thượng có ý gì? Chưa kể bảo bọn họ tới trấn biên cảnh, hiện tại còn mang cha cô tới đây?
Đặc biệt là vào lúc này, Lê Quốc kia rục rịch muốn giao chiến, phủ Lạc Châu càng mang cục diện rối rắm, ngay lập tức giao cho cha cô? Có quá vô đạo đức hay không?
Vẻ bất mãn trên mặt Cố Vân Đông gần như tràn ra, mấy người ở đây đều là người một nhà, liếc mắt lập tức nhìn ra suy nghĩ của cô lúc này.
Dịch Tử Lam uống một ngụm trà, cười tủm tỉm xem kịch.
Cố Đại Giang bật cười lắc đầu: “Vân Đông, tới phủ Lạc Châu cũng là ý của cha.”
“Cha, không phải cha ở kinh thành rất tốt sao?”