Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1600 - Chương 1600. Cố Đại Giang Thành Tri Phủ Của Phủ Lạc Châu

Chương 1600. Cố Đại Giang thành tri phủ của phủ Lạc Châu Chương 1600. Cố Đại Giang thành tri phủ của phủ Lạc Châu

Chương 1600: Cố Đại Giang thành tri phủ của phủ Lạc Châu

Cố Vân Đông thật sự không vui khi cha cô dính vào những chuyện phiền toái ở phủ Lạc Châu này, có vợ chồng bọn họ ở tiền tuyến đã đủ rồi, như thế nào còn…

Cố Đại Giang cười, cầm bánh ngọt ở bên cạnh cho Trì Trì ăn, nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cậu nhóc, tâm tình cũng tốt hơn.

“Ở kinh thành quả thực không tồi, nhưng cha vẫn muốn xông vào. Hơn nữa, thật sự hiện giờ không có ai nguyện ý tiếp quản phủ Lạc Châu, những ngày nay trên triều đình đang ầm ĩ tranh luận nên chọn người nào, cãi đến Hoàng Thượng thấy phiền.”

Tới phủ Lạc Châu, nếu làm tốt đương nhiên sẽ từng bước được thăng chức, thậm chí rất có thể sau này sẽ càng lên cao hơn.

Nhưng muốn làm tốt lại quá khó khăn, đặc biệt là hai nước sắp giao chiến, cho dù là quan viên có dã tâm cũng tránh xa việc này.

Đương nhiên, cũng có không ít người chủ động xin ra trận.

Cũng không phải có người chủ động xin ra trận thì có thể ra, người không thể đảm nhiệm, cho dù có nhiệt huyết cũng vô dụng.

Những người có năng lực, hiện giờ hầu hết đều ở vị trí quan trọng, không dễ điều đi.

Nói đến cùng, vẫn còn quá ít cận thần có thể dùng. Hoàng đế lên ngôi năm sáu năm, lần lượt loại bỏ những quan tham ô mà tiên hoàng để lại, cho dù mở ân khoa, lại có thêm một loạt quan viên nhậm chức, nhưng dù sao đều là người thiếu kinh nghiệm, liều lĩnh tiếp nhận một phủ thành vỡ nát, bất cứ lúc này cũng có thể đối mặt với ngọn lửa chiến tranh, phải liều mạng đánh cược, đó căn bản là trò đùa.

Lúc Cố Đại Giang chủ động đứng ra, hoàng đế gần như lập tức đồng ý.

Kỳ thật, Hoàng đế đã sớm suy xét đến Cố Đại Giang, thứ nhất ông ấy quả thực là một người có tài, lúc trước đã thay hắn giải quyết mấy chuyện trọng đại, ông ấy có năng lực đảm nhiệm vị trí tri phủ của phủ Lạc Châu.

Thứ hai, là ông ấy đã từng trải qua nạn đói, bước ra từ hoàn cảnh khắp nơi đều là xác chết, là người có năng lực đã trợ giúp Triệu tướng quân bắt được tên cầm đầu thổ phỉ.

Thứ ba, là bởi vì Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông đều ở bên này, hai vợ chồng này đều là người có năng lực, nếu Cố Đại Giang gặp phải chuyện gì, cũng có người cùng bàn bạc, còn có thể lập ít công lớn.

Nhưng điểm thứ ba, cũng là nguyên nhân khiến hoàng đế do dự.

Nói đến cùng, biên cảnh không yên ổn, hai vợ chồng này đã giúp bắt được Bạch Chi Ngôn, lập được công lớn. Nếu hắn còn đưa cha Cố Vân Đông đến nơi nguy hiểm như vậy, có chút không nói nổi.

Không nghĩ tới Cố Đại Giang chủ động đề nghị đến đó, Hoàng đế lập tức đồng ý.

Vừa lúc, Dịch Tử Lam phải áp giải Bạch Chi Ngôn về kinh, bảo hắn lẫn vào đội ngũ của Cố Đại Giang, cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.

Sau khi xác định người được chọn, Cố Đại Giang và Dịch Tử Lam ra roi thúc ngựa tới đây.

Bọn họ gấp gáp lên đường, nhưng đến phủ thành vẫn bị chậm trễ khá nhiều.

Cố Vân Đông nghe xong, vẫn có chút không vui vẻ: “Cha, cha tới đây, mẹ đồng ý sao? Đến nơi này làm tri phủ có thể phải làm nhiều năm, cha và mẹ chia cách hai nơi…” Cha bằng lòng sao?

Cố Đại Giang đương nhiên không muốn, nhưng ông càng không nỡ khiến Dương Liễu gặp phải nguy hiểm.

“Yên tâm đi, chờ bên này yên ổn, đến lúc đó lại đưa mẹ con tới, chúng ta vẫn có thể đoàn tụ.”

Lê Quốc và Đại Tấn cũng không thể lúc nào cũng giao chiến, đương kim Thánh Thượng là một vị vua anh minh và có nhiều tham vọng, từ lúc hắn còn là Thái Tử, đã đặc biệt quan tâm đến tình trạng của binh lính biên cảnh.

Sau khi làm hoàng đế, ở những nơi khác có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, nhưng đối với những binh lính vì nước này, từ trước đến nay hoàng đế luôn sẵn sàng bỏ ra, chưa kể phương diện cơm ăn áo mặc, ngay cả vũ khí, áo giáp cũng phải loại tốt.

Cố Đại Giang tin rằng dưới tiền đề như vậy, những binh lính Tạ Trung Lâm mang theo, đều sẽ không tệ.

Cố Vân Đông nghe ông phân tích xong, nhìn trong ánh mắt cha cô phát ra hào quang, rốt cuộc không nói thêm gì nữa.

Cô biết, trong lòng cha cô cũng có tâm tư tận trung vì nước.

Cố Đại Giang, cũng có dã tâm muốn tiến xa hơn, muốn lập chút thành tựu để có thể che mưa chắn gió cho con cái, trở thành chỗ dựa của bọn họ.

Cố Vân Đông hít sâu một hơi: “Cha, chúng con sẽ giúp cha.”

Cố Đại Giang cười ha ha, ôm Trì Trì thơm một cái.

Trì Trì hơi sững sờ, trừng mắt hai mắt tròn xoe, bộ dạng không còn trong sạch nữa.

Dịch Tử Lam ở một bên nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của cậu nhóc, suýt nữa phun điểm tâm trong miệng ra.

Hắn nặng nề ho hai tiếng, xua tay, nói với Thiệu Thanh Viễn: “Được rồi, được rồi, cha con mấy người đoàn tụ, còn chuyện của ta thì sao? Bạch Chi Ngôn đâu? Mang đến rồi chứ?”

Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhìn nhau, cười nói: “Đương nhiên.”

Dịch Tử Lam nhất thời kích động đứng dậy: “Đi, đi thôi, mau dẫn ta đi xem, tiểu tử này gây ra bao nhiêu phiền phức như vậy, cuối cùng cũng tóm được.”

“Ta bảo Thiệu Văn đánh xe ngựa tới chuồng ngựa bên kia ăn cỏ rồi, người ở trong xe ngựa.” Thiệu Thanh Viễn nói.

Dịch Tử Lam nhấc chân đi ra ngoài, vừa đi vừa ra lệnh cho người dọn chuồng ngựa sạch sẽ.

Lúc tới đây, hắn cũng mang theo không ít cao thủ, toàn bộ phủ nha, phần lớn đều là người của hắn.

Cố Đại Giang ôm Trì Trì cũng muốn đứng dậy, nhưng bị Dịch Tử Lam ngăn lại: “Để Thiệu Thanh Viễn dẫn ta qua đó xem là được rồi, Cố đại nhân cứ ôn chuyện đi, không cần quá nhiều người đến chuồng ngựa như vậy đâu, chúng ta sẽ mau chóng quay lại.”

Cố Đại Giang lại ngồi trở về, nhìn bọn họ đi ra đại sảnh.

Chờ đến khi hai người Thiệu Thanh Viễn đi đến chuồng ngựa, cũng chỉ còn lại một mình Thiệu Văn trông coi ở đó.

Bạch Chi Ngôn vẫn còn mê man giấu ở trong khoang, Dịch Tử Lam đưa người ra ngoài, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi, cười nhạo nói: “Sao nhìn hắn ta tiều tụy thế nhỉ?” Hắn quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Ngươi ngược đãi hắn ta sao?”

Mặt Thiệu Thanh Viễn không đổi sắc: “Không có, chỉ là ăn ít hai bữa cơm mà thôi.”

Ban đầu Bạch Chi Ngôn còn có thể bình tĩnh ăn uống, nhưng đến khi bị mang về huyện Tĩnh Bình, tính tình hắn ta thay đổi rõ rệt.

Có lẽ biết cơ hội mình được cứu rất mong manh, tâm trạng càng ngày càng trở nên nóng nảy, còn muốn tuyệt thực trong hai ngày.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn rất bộn rộn, làm sao còn có thời gian quản hắn ta? Sau vài lần đói bụng, Bạch Chi Ngôn cũng bình tĩnh lại, lại bắt đầu ăn uống.

Mà hắn ta bị bí mật giam giữ trong hoàn cảnh tầm thường, tất nhiên người cũng suy sụp một chút.

Nhưng Thiệu Thanh Viễn thề, hắn thực sự không ngược đãi hắn ta.

“Ngươi dẫn người đi, chúng ta cũng sẽ thoải mái.”

Dịch Tử Lam cười: “Đúng vậy, ngươi sẽ thoải mái, lúc trên đường về kinh, ta lại phải sống lo lắng đề phòng.” Thật sự không muốn nhận.

Thiệu Thanh Viễn hiếm khi lộ ra vài phần vui sướng khi người gặp họa: “Tính khi nào xuất phát?”

“Tất nhiên càng sớm càng tốt, có điều tri phủ mới nhậm chức, chắc chắn phủ nha sẽ bị rất nhiều người âm thầm theo dõi. Ta tùy tiện rời đi, dễ bị theo dõi, vẫn nên qua mấy ngày nữa rồi nói sau.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu, quả thật là vậy.

Dịch Tử Lam giơ tay chào hỏi một tiếng, thấy trên nóc nhà có hai người mặt không chút cảm xúc bay xuống, hai người này vừa thấy đã biết là cao thủ, không nói một tiếng nâng Bạch Chi Ngôn xuống.

Dịch Tử Lam lúc này mới thoải mái hơn vài phần, xoay người khoác vai Thiệu Thanh Viễn: “Đã lâu không gặp, chúng ta đi uống một ly không? Vừa lúc, nói cho ta biết tình hình của phủ Lạc Châu, trở về ta cũng có thể dễ bẩm báo với Hoàng Thượng.”

Bình Luận (0)
Comment