Chương 1601: Triệu thị bị bệnh
Thiệu Thanh Viễn đẩy tay trên vai ra: “Rượu thì ta không uống, cùng ngươi uống ly trà thì không thành vấn đề.”
Dịch Tử Lam chậc thành tiếng: “Một thời gian không gặp, sao, giờ lại trở nên thanh cao hơn hả?” Thấy Thiệu Thanh Viễn không nói lời nào, chỉ đi ra khỏi chuồng ngựa, hắn nhún vai, lập tức đuổi theo: “Được rồi, vậy thì đi uống ly trà, dù sao vợ và nhạc phụ của ngươi đã lâu không gặp mặt như vậy, chắc chắn có rất nhiều lời muốn nói, chúng ta cứ từ từ uống.”
Hai người vừa nói, vừa đi về phía đình ở sân sau.
Mà Cố Vân Đông trong miệng Dịch Tử Lam, quả thực cũng đang ở dò hỏi Cố Đại Giang về chuyện ở kinh thành.
Cho dù thỉnh thoảng sẽ có thư từ kinh thành gửi tới, nhưng đường xá xa xôi, hơn nữa rất nhiều lời cũng không tiện nói ở trong thư, bởi vậy Cố Vân Đông hỏi cực kỳ kỹ càng.
Cố Đại Giang nói ngắn gọn về tình hình ở kinh thành, ai lên chức vị nào, ai bị giáng chức quan, ai được Hoàng Thượng để ý, ai bị bệnh xin nghỉ nhiều ngày.
Những thứ khác là một số chuyện vụn vặt trong nhà. Vân Thư hiện giờ là người đứng đầu ở Quốc Tử Giám, có quan hệ rộng, ai cũng có thể tán gẫu hai câu. Cố Đại Giang cảm thấy kỳ lạ, Vân Thư là một người dong dài như vậy, sao những người bạn đồng môn của nó lại không chê nó phiền chứ?
Khả Khả ngày càng cao hơn, thi thoảng chạy đến tửu lầu Cẩm Tú của nhà Liễu Duy nấu đồ ăn, suýt nữa cướp việc của đầu bếp ở tửu lầu.
Còn có Dương Liễu, phần lớn đều quản lý ở Tân Minh Các. Dù sao Hạ ma ma ở phủ Vạn Khánh chưa trở về, Cát thị lại gần tới ngày sinh, hiện giờ phần lớn đều ở trong phủ không ra khỏi cửa.
Cố Vân Đông nghe rất say sưa, đột nhiên hoài niệm khoảng thời gian cả nhà đoàn tụ.
Nhưng đáng tiếc, cuộc sống như thế về sau e rằng rất khó có được.
Cô khẽ thở dài, lúc ngẩng đầu, đột nhiên nhìn thấy Cố Đại Giang nhíu mày, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Cố Vân Đông trong lòng hoang mang, có chút lo lắng hỏi: “Cha, có phải còn có chuyện gì xảy ra không, khiến cha khó xử sao?”
“…… Thật ra cũng không phải.” Cố Đại Giang lắc đầu: “Kỳ thật lần này cha tới phủ Lạc Châu nhậm chức, ngoại trừ lý do lúc nãy ta nói với con ra, còn một nguyên nhân nữa.”
Cố Vân Đông sửng sốt: “Còn có nguyên nhân khác? Là gì vậy ạ?”
“Không phải cha luôn cho người theo dõi bên thôn Cố Gia kia sao? Trước đó không lâu nhận được tin, nói là Triệu thị bị bệnh, chắc không còn sống được bao nhiêu ngày nữa.”
Cố Vân Đông trong nháy mắt cũng có chút hoảng hốt, suýt nữa không nhớ ra Triệu thị mà cha cô nói là ai.
Sững sờ một chút mới chợt nhận ra, thì ra là bà kế của cô.
“Sao Triệu thị lại bị bệnh?”
Nói đến đây, Cố Đại Giang không nhịn được muốn cười: “Không phải trước đây có người ở kinh thành thấy cha thăng quan, đặt biệt đi điều tra quá khứ của cha, sau đó tra được nhà cũ Cố gia ở thôn Cố Gia sao?”
Kết quả tra ra Cố lão đầu, bọn hắn muốn lợi dụng Cố lão đầu để ngáng chân Cố Đại Giang, bởi vậy có ý định đưa Cố lão đầu đến kinh thành.
Nhưng người được phái đi bị giết, Cố lão đầu tất nhiên không đến được.
Việc này Cố Vân Đông có biết đến, nhưng chuyện tiếp theo phát triển như thế nào, cô cũng không biết.
Cố lão đầu không thể đến kinh thành, vì vậy chỉ có thể về nhà. Về sau cũng không biết như thế nào, việc này bị Triệu thị biết.
Cái khác Triệu thị không thèm để ý, bà ta để ý là Cố lão đầu lại dám không nói chuyện này với bà ta, ông ta muốn bỏ mình lại, một mình tới kinh thành hưởng phúc. Không đúng, không chỉ bỏ lại bà ta, còn bỏ lại hai đứa con trai bà ta sinh ra.
Lão già này tuổi đã lớn, còn muốn làm ra chuyện bỏ vợ bỏ con.
Triệu thị tức giận đến mức đánh nhau với Cố lão đầu.
Cố lão đầu giải thích, người kia lừa ông ta, Cố Đại Giang làm quan lớn ở kinh thành căn bản là lừa người. Nếu không vì sao tới ngày hẹn lại không tới đón ông ta chứ? Ông ta bị lừa.
Nhưng Triệu thị không thèm để ý cái này, bà ta chỉ để ý bất cứ lúc nào Cố lão đầu cũng muốn bỏ bà ta lại đi hưởng phúc.
Nói cho cùng tuổi cũng đã lớn, hơn nữa mấy năm nay cuộc sống rối ren, mỗi ngày Triệu thị đều phải làm việc, không còn sức lực.
Cơn tức giận này khiến bà ta tức đến ngực đau hai ba ngày, không thoải mái nằm trên giường mười ngày nửa tháng, liên tục giày cò Cố lão đầu không được yên ổn.
Cứ như vậy, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Cho dù trong tay không có tiền, Triệu thị sợ chết nên vẫn phải đến y quán ở huyện thành xem bệnh.
Kết quả nhận được kết luận không sống được bao lâu, Triệu thị đã phun ra một ngụm máu, khiến cả nhà sợ hãi.
Ngay sau đó, Triệu thị được mang về nhà, từ đó về sau nằm liệt trên giường không dậy nổi, gần đây càng thêm nghiêm trọng, thời gian hôn mê cũng càng ngày càng dài.
Việc này rất nhanh truyền tới tai Cố Đại Giang.
“Con cũng biết, nếu Triệu thị mất, cha phải để tang ba năm.”
Tuy Triệu thị chỉ là mẹ kế của ông, nhưng dựa theo luật pháp Đại Tấn, Cố Đại Giang vẫn phải về quê nhà để tang hai mươi bảy tháng.
Có thể nói Cố Đại Giang và Triệu thị thù sâu như biển, sau khi ông có quyền thế cũng không xuống tay báo thù hận nhiều năm với bà ta, đã là ‘đạo hiếu’ của ông ấy.
Mẹ kế như vậy, sao ông có thể vì bà ta mà từ chức, vậy quả thực là một trò cười.
Nhưng nếu ông thật sự mặc kệ Triệu thị, vậy những kẻ nhìn chằm chằm ông trên triều đình, chắc chắn sẽ coi đây là cớ để công kích ông.
Thay vì như thế, không bằng đổi con đường.
Vừa lúc, phủ Lạc Châu phủ cần tri phủ tới nhận lấy cục diện rối rắm này.
Cố Vân Đông hiểu ra: “Cha cảm thấy, tình thế hiện giờ của phủ Lạc Châu, không thể thay mới quan viên lần nữa? Đặc biệt là khi hai nước đang có giao chiến, Hoàng Thượng tuyệt đối không cho phép khi cha đang quản một nửa, đột nhiên phải về để tang?”
Cố Đại Giang cười gật đầu: “Đúng vậy, nếu còn ở kinh thành, cha cũng chỉ là một Thị độc* nho nhỏ ở Hàn Lâm Viện, có thêm cha cũng không nhiều lắm, thiếu đi cha cũng không ít đi, Hoàng Thượng cũng không thể vì thiếu một Thị độc mà giữ lại cha. Nhưng mà phủ Lạc Châu, đến thời điểm mấu chốt lại thiếu đi tri phủ ở phủ nha, vậy thì khác biệt rất lớn.”
(*) 侍读 – Thị độc: trông coi việc đọc sách cho vua nghe.
Huống chi, chọn lựa một tri phủ mới nhậm chức đã cãi cọ hai ngày, hoàng đế đau đầu muốn chết, tuyệt đối sẽ không muốn trải qua lần thứ hai.
Cho nên, cách này đẹp cả đôi đường.
Cố Đại Giang hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến nhà họ Cố nữa, nếu Triệu thị mất, ông trở về thôn Cố Gia để tang, phải tiếp xúc với Cố lão đầu còn có nhị phòng tam phòng.
Nhị phòng tam phòng cũng không sao, phân gia chính là hai gia đình.
Nhưng Cố lão đầu cũng không dễ đối phó, tuy ông đã chính thức ở bên cạnh Hoàng Thượng, nhưng dù sao ông ta cũng là cha ruột của mình, chẳng lẽ ông ta lấy cái chết ra ép bức, Cố Đại Giang có thể thờ ơ được sao? Vậy con đường làm quan của ông cũng kết thúc.
Cho nên có thể không tiếp xúc thì không tiếp xúc.
Cố Vân Đông cũng cảm thấy như vậy khá tốt, có điều Triệu thị bệnh nặng quả thực cũng nằm ngoài dự doán của cô.
Lần trước cô đến thôn Cố Gia cũng đã gặp bọn họ, lúc ấy nhìn Triệu thị còn có tinh thần hơn Cố lão đầu.
Ai ngờ mấy năm sau, ngược lại là người đi trước Cố lão đầu.
Cố Đại Giang nhìn thấy cô nhíu mày, cười nói: “Được rồi, chuyện bên thôn Cố Gia con không cần lo, có cha đây, cha sẽ an bài tốt mọi chuyện.”
Cố Vân Đông ngước mắt, cười gật đầu.