Chương 1602: Người do Cố Đại Giang mang đến
Hai cha con đang trò chuyện vui vẻ thì có tiếng gõ cửa.
Vạn Tiểu Tráng đi đến, chắp tay cung kính nói: “Đại nhân, bảy vị huyện lệnh trực thuộc ở phủ Lạc Châu đã tới rồi.”
Cố Đại Giang sửng sốt, ngẩng đầu nhìn trời: “Đã đến canh giờ này rồi sao?” Ông xoa ấn đường, thở ra một hơi, đứng lên nói với Cố Vân Đông: “Cha còn có việc, phải đi trước, con dẫn Trì Trì đến hậu viện nghỉ một lát đi. Cha sai người dọn dẹp phòng, các con ở lại hai ngày rồi hẵng trở về.”
Suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, hiện tại bất cứ huyện thành cũng không yên ổn, làm sao có thể trì hoãn hai đêm ở phủ thành.
Vì thế ông chuyển đề tài, lại nói: “Ngày mai bảo Thanh Viễn về trước, con và Trì Trì ở lại thêm hai ngày, không vội lên đường.”
Cố Vân Đông không nhịn được cười: “Con biết rồi, cha, cha đi làm việc đi.”
Cô bế Trì Trì sang, sau đó nắm lấy tay cậu nhóc, nói: “Trì Trì, nói tạm biệt với ông ngoại đi.”
Trì Trì giơ ngón tay nhỏ lên vẫy vẫy, giọng trẻ con nói: “Ông ngoại, vẫy vẫy.”
Cố Đại Giang lập tức cảm thấy mỹ mãn, cười to đi ra ngoài.
Lúc đi đến bên cạnh Vạn Tiểu Tráng, dặn dò một câu: “Chăm sóc tốt cho tiểu thư và tiểu thiếu gia.”
“Vâng, thưa đại nhân.”
Chờ sau khi Cố Đại Giang rời đi, Vạn Tiểu Tráng mới tiến lên một bước, khi đối mặt với Cố Vân Đông, mới thay đổi vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng vừa rồi của hắn, cười ngây ngô nói: “Đại tiểu thư.”
Cố Vân Đông đánh giá hắn: “Nhìn tháo vát hơn trước kia rất nhiều, cũng ra trò ra dáng hơn rất nhiều.”
Hai huynh đệ Vạn Tiểu Tráng và Vạn Tiểu Cao, là cặp song sinh thay Tiết Vinh đi theo Cố Đại Giang.
Có lẽ đi theo Cố Đại Giang đã trải qua không ít chuyện, hiện giờ gặp lại, thật sự có cảm giác chững chạc hẳn lên.
Lần này Cố Đại Giang tới phủ Lạc Châu, dù không mang theo nhiều người lắm nhưng cũng hơn mười người. Trong số đó, người Cố Vân Đông quen biết chỉ có cặp song sinh Vạn gia, cùng với hai vợ chồng Thu Hải.
Bốn người này là hạ nhân trong nhà Cố Vân Đông khi còn ở kinh thành, bọn họ đều đã gặp qua Cố Vân Đông, cũng là người cô quen thuộc. Còn lại đều là người Cố Đại Giang bồi dưỡng sau khi thi đậu tiến sĩ, nghe nói trên đường tới cũng mua thêm mấy người.
Vạn Tiểu Tráng nghe Cố Vân Đông nói, còn có chút ngượng ngùng: “Vâng, đi theo đại nhân cũng tăng không ít kiến thức, nhưng vẫn còn kém xa.” Trong lúc nói chuyện, hắn duỗi tay muốn đón lấy Trì Trì: “Để ta ôm tiểu thiếu gia cho, Thu thẩm đã thu dọn xong phòng ở hậu viện, ta dẫn các ngài qua đó.”
Cố Vân Đông lại xua tay: “Không cần, ngươi bận việc của ngươi đi. Ta cũng đã tới phủ nha vài lần, ta biết đường rồi. Cha ta mới đến, mấy người huyện lệnh kia cũng không biết có tâm tư thái độ như thế nào, ngươi đợi ở bên cạnh cha ta đi, có chuyện gì cũng có thể kịp thời hỗ trợ. Ta tự mình đi dạo là được.”
Vạn Tiểu Tráng có chút do dự, nhưng hắn cũng theo thói quen nghe lời Cố Vân Đông nói, sau khi trầm mặc một lát thì chắp tay nói: “Vậy tiểu nhân cáo lui trước.”
“Đi đi.” Vạn Tiểu Tráng rời đi, Cố Vân Đông thả Trì Trì xuống, nắm tay cậu nhóc chậm rãi đi ra cửa.
Tuy rằng cô đã tới phủ nha vài lần, nhưng đều ra vào vội vàng, cũng chưa từng dừng lại xem kỹ.
Hiện giờ nha môn này là chỗ ở sau này của cha cô, sợ là mấy năm nữa cũng không rời đi được, cô muốn nhìn kỹ một chút để làm quen, sau này nhất định sẽ thường xuyên tới đây.
Trì Trì không cần cô nắm tay, tự mình chạy nhảy về phía trước.
Cố Vân Đông dứt khoát đi theo cậu nhóc, cậu nhóc chạy đến đâu, cô sẽ đi theo tới đó.
Sau đó không đi được bao xa, cô đã nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, Thu thẩm.
Thu thẩm đưa lưng về phía bọn họ, đang thu dọn vườn hoa trong góc, vừa thu dọn vừa lẩm nhẩm, cũng không biết đang nói cái gì.
Cố Vân Đông nháy mắt với Trì Trì, đứa nhóc rất thông minh, hự hự chạy qua đó, đụng vào đùi Thu thẩm.
“A.” Thu thẩm hô nhỏ một tiếng, cúi đầu nhìn, lập tức đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo.
Đây là…
“Tiểu thiếu gia?” Thu thẩm kinh ngạc hô lên, ngay sau đó ngẩng đầu, quả thực nhìn thấy Cố Vân Đông đứng cách đó không xa, nhìn bà cười.
Thu thẩm nhất thời kích động, vội vàng ngồi xổm xuống ôm Trì Trì lên: “Đại, đại tiểu thư, sao các ngài lại ở đây?”
Bà là một hạ nhân quản lý hậu viện, đương nhiên không biết chuyện ở tiền viện. Tuy rằng Vạn Tiểu Tráng nói với bà thu dọn một căn phòng ở hậu viện để khách quý ở, nhưng cũng không nói khách quý là ai. Đột nhiên nhìn thấy Cố Vân Đông và Trì Trì, Thu thẩm suýt nữa không khống chế được hét lên.
Cố Vân Đông cười tủm tỉm đi về phía trước: “Thu thẩm, đã lâu không gặp.”
“Đại tiểu thư, ngài, ngài đến khi nào vậy? Thu thẩm đi pha trà cho ngài.”
“Không vội.” Cố Vân Đông ngăn bà lại: “Ta đã uống nước rồi, chỉ là tùy tiện đi dạo một chút. Thấy ngươi, vừa vặn đến nói chuyện với ngươi một chút, ngươi kể cho ta biết chuyện ở kinh thành đi, ta muốn nghe.”
Tuy rằng cô đã nói chuyện với Cố Đại Giang, nhưng nghĩ cũng biết sau khi cha cô lên làm quan, chắc chắn trăm công ngàn việc, đều phải bận rộn chuyện trên triều đình. Không thấy chuyện ông ấy và mình nói đều là về giới quan lại sao? Ngoài ra đó là chuyện của người trong nhà.
Mấy chuyện bát quái nhà khác, Cố Vân Đông căn bản không nghe thấy.
Hơn nữa cô cảm thấy cha cô chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, hiện giờ gặp Thu thẩm, vừa lúc hiểu rõ.
Thu thẩm thả Trì Trì xuống đất: “Vâng, đại tiểu thư muốn nói chuyện gì, Thu thẩm nhất định biết gì đều nói hết. Đúng rồi, vừa lúc có chuyện, phu nhân nhờ ta gặp được đại tiểu thư thì nói với đại tiểu thư một tiếng.”
“Hả? Chuyện gì?”
“Là rượu trái cây mà đại tiểu thư cho người vận chuyển đến kinh thành, vừa bày ở Tân Minh Các không đến mấy ngày đã bán hết. Không chỉ có thế, còn có rất nhiều phu nhân và tiểu thư đặt trước, nói hương vị của rượu trái cây thực sự không tồi. Nhị thiếu gia cũng ra sức giới thiệu ở Quốc Tử Giám, vào ngày nghỉ có không ít thư sinh chạy đến Cố Ký hỏi. Nhưng Cố Ký không còn hàng, những thư sinh đó quấn lấy Thung Tử chưởng quầy cũng không có tác dụng.”
Tình huống rầm rộ đó, Thu thẩm tận mắt nhìn thấy, hiện tại nhớ tới, còn vô cùng hưng phấn.
Cố Vân Đông biết đến tình hình tiêu thụ của rượu trái cây, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm. Xem ra, việc mở rộng xưởng Cố gia và tuyển người làm đã chuyện cấp bách.
Thu thẩm thở dài: “Đáng tiếc, Nhị Lão gia không ở kinh thành, bằng không, sức ảnh hưởng của ngài ấy với tư cách là cư sĩ Vĩnh Phúc, viết một đoạn thoại bản đặt ở tửu lầu để thuyết thư tiên sinh nói hai ngày, chắc chắn sẽ thịnh hành khắp cả nước.”
“Tiểu thúc không ở kinh thành sao? Tiểu thúc đi đâu?” Cố Vân Đông thật sự không biết chuyện Cố Tiểu Khê không ở kinh thành.
Tuy rằng có gửi thư qua lại với kinh thành, có điều cũng chỉ có lần đầu tiên, tiểu thúc đều viết thư cho mỗi người. Sau đó nói bình an với gia đình, còn có thư trao đổi một ít chuyện làm ăn trong cửa hàng.
Bọn họ và Cố tiểu thúc, Liễu Duy cũng không viết thư qua lại nữa, dù sao mọi người đều bận, không cần phải hai tháng thì viết thư một lần.
Thu thẩm nói: “Nhị Lão gia ra ngoài du ngoạn, lần trước viết thư cho Lão gia, hình như nói là đi về phía Tây Nam này, muốn tới tìm đại tiểu thư ngài.”