Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 1603 - Chương 1603. Chỉ Mong Đừng Tới Đây

Chương 1603. Chỉ mong đừng tới đây Chương 1603. Chỉ mong đừng tới đây

Chương 1603: Chỉ mong đừng tới đây

Cố Vân Đông kinh ngạc, tiểu thúc của cô cũng đi tới Tây Nam sao?

“Tiểu thúc khởi hành từ khi nào? Đã bao lâu rồi?”

Thu thẩm tính toán một lúc: “Đã ba bốn tháng rồi.”

Thấy dáng vẻ lo lắng của Cố Vân Đông, bà lập tức cười nói: “Đại tiểu thư không cần lo lắng, nếu là đi du ngoạn, nhất định sẽ đi từ từ, nếu ven đường gặp được phong cảnh không tồi, nói không chừng còn sẽ ở lại một vài ngày. Hơn nữa Nhị Lão gia và Nhị phu nhân mang theo tiểu thiếu gia Khiếu Khiếu đi cùng, sẽ càng đi chậm hơn.”

“Huống chi, em vợ của Quận vương gia, Trịnh thiếu gia cũng mang theo phu nhân đồng hành cùng Nhị Lão gia, hai bên cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.”

Cố Vân Đông nghe xong gật đầu: “Vậy thì tốt rồi. Nhưng mà, tiểu thúc ta ở kinh thành rất tốt, sao lại đột nhiên nhớ tới muốn ra ngoài du ngoạn?”

Tuy rằng ra ngoài thu thập tư liệu sống cũng bình thường, nhưng sự nghiệp của hắn ở kinh thành cũng vừa mới bắt đầu không bao lâu, theo lý không nên rời đi vào thời điểm này.

Nói đến chuyện này, Thu thẩm không nhịn được thở dài: “Là bởi vì chuyện của nhà cũ Cố gia, Lão gia không quan tâm đến nhà họ Cố còn có thể được tha thứ, nhưng Nhị Lão gia thì……” Bà kể lại những lời đồn đãi trong kinh thành.

Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng: “Đã cách xa đến như vậy, không ngờ nhà cũ Cố gia vẫn ảnh hưởng nhiều đến cha ta và tiểu thúc như vậy.”

Bởi vì nhà cũ Cố gia mà cha cô tới phủ Lạc Châu phủ nhậm chức, tiểu thúc cũng ra ngoài du ngoạn.

Cả nhà này cứ như âm hồn bất tán, may mắn lúc trước cô quyết định định cư ở phủ Tuyên Hòa, nếu trở về quê hương, phải nghĩ cách ứng phó đến chết, cả đời cũng đừng nghĩ có cuộc sống tốt đẹp.

Hiện giờ Triệu thị bị bệnh nặng sắp chết, cơ thể của Cố lão đầu kia, đoán chừng cũng không chống đỡ được bao lâu.

Nghĩ vậy, Cố Vân Đông cảm thấy thả lỏng hơn rất nhiều.

“Ta sẽ cho người chú ý những người tới phủ Lạc Châu, nếu tiểu thúc tới, ta cũng có thể kịp thời biết được.”

Dừng một chút, cô lại thấp giọng nói: “Chỉ mong bọn họ nghe được tin tức bên này, có thể thay đổi lộ trình, đừng tới đây.”

Thu thẩm ngẩn người, vỗ tay nói: “Chẳng phải như vậy sao? Vẫn không nên tới đây thì tốt hơn, phủ Lạc Châu này quả thật có chút loạn. Đại tiểu thư ngài không biết, mấy ngày trước lúc chúng ta vẫn chưa vào thành, đã gặp mấy nhóm cướp to gan lớn mật, muốn thừa dịp biên cảnh hỗn loạn đánh chủ ý với chúng ta.”

Cố Vân Đông nghe vậy lập tức cảm thấy lo lắng: “Các ngươi gặp phải cướp ư? Còn đến mấy nhóm? Có ai bị thương không? Cha ta không sao chứ. Vừa rồi ta và ông ấy nói chuyện với nhau, ông ấy cũng không nói ra chuyện đó. Ta biết chắc chắn ông ấy chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu mà.”

“Không có việc gì không có việc gì, may mắn Lão gia mang theo người của mình, còn có hộ vệ của Quận vương gia, những bọn cướp đó mau nhanh bị xử lý.” Thu thẩm vội vàng xua tay, trấn an cô: “Bên cạnh Lão gia còn có Tiểu Cao và Tiểu Tráng, bọn hắn cũng không rời Lão gia nửa bước.”

Cố Vân Đông thở ra, ngay sau đó khẽ nhíu mày, cô vẫn cảm thấy bọn cướp này xông tới khá kỳ lạ.

Cha cô mang theo nhiều thuộc hạ đi đường như vậy, không nói những thứ khác, chỉ dựa vài điểm người đông thế mạnh cũng có thể làm người ta không dám làm liều. Cô và phu quân từ huyện Tĩnh Bình tới đây lại rất an toàn, không lý nào cha cô lại gặp phải mấy nhóm cướp.

Xem ra, cái gọi là bọn cướp này, khả năng là nhằm vào cha cô, hoặc là nhằm vào tri phủ mới nhậm chức của phủ Lạc Châu.

Cũng may, bọn họ đã đến nơi an toàn, phải sắp xếp nhiều người trông coi ở phủ nha mới được.

Cố Vân Đông ngẩng đầu, vẫn muốn biết thêm một ít chi tiết nữa, để dễ phòng hộ hơn.

Ai ngờ lại nhìn thấy Thu thẩm há miệng, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Cố Vân Đông nhướng mày: “Thu thẩm, làm sao vậy? Có phải ngươi có chuyện gì muốn nói với ta hay không?”

“Có một chuyện, ta vẫn luôn giữ ở trong lòng.” Thu thẩm lộ vẻ rối rắm: “Ta muốn nói với tiểu thư, nhưng lại sợ nhiều lời, chọc tiểu thư không vui.”

Cố Vân Đông cười nói: “Thu thẩm tới sống ở nhà chúng ta cũng đã lâu, tính tình của ta như thế nào chắc hẳn cũng biết đến. Có gì thì ngươi cứ nói đừng ngại, có lý ta tất nhiên sẽ nghe, không có lý ta cũng sẽ nói rõ với ngươi.”

“Vậy, ta sẽ nói.”

“Ừm.”

Thu thẩm nhìn trái nhìn phải, hạ thấp âm thanh, hơi nhỏ giọng: “Tiểu thư, lần này trên đường chúng ta tới phủ Lạc Châu, đã mua thêm mấy người hạ nhân, trong đó có một đôi vợ chồng họ Chung, người đàn ông tên là Chung Kiều, trông khá trung hậu và thật thà, sức rất mạnh. Lão gia là nhìn trúng năng lực của hắn, cho nên ngay lập tức mua hắn, vừa lúc tới phủ Lạc Châu có thể giúp làm việc. Nhưng mà vợ của hắn là Đỗ thị thì…”

Thu thẩm nhíu chặt mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ oán giận và khinh thường nói: “Đỗ thị trông khá xinh đẹp, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, nếu không phải ta thấy sắc mặt nàng ta kém, ngón tay thô ráp giống như người đã từng làm việc, ta cũng phải nghi ngờ nàng ta là tiểu thư nhà nào đó.”

“Ta cũng không phải nói diện mạo xinh đẹp thì không được, dáng dấp của nàng ta khá khiến người khác yêu thích, khi nói chuyện với nàng ta cũng cảm thấy rất thoải mái. Ta vốn còn muốn ở chung với một người có tính tình dịu dàng và cần mẫn như vậy, chắc sẽ rất thoải mái. Ai ngờ Đỗ thị này, đã thành thân với một người đàn ông, nhưng lại không an phận, nàng, nàng ta, nàng ta coi trọng Lão gia.”

“Khụ khụ…” Ban đầu Cố Vân Đông coi như nghe một câu chuyện phiếm, nhưng nghe đến đó cũng bị sặc nước bọt của mình.

Cô kinh ngạc nhìn Thu thẩm: “Ngươi nói thật ư?”

“Còn không phải sao? Ban đầu Đỗ thị hỏi ta về tình huống của Lão gia, nói mình mới đến, không biết tình huống của chủ tử, sợ làm sai chuyện sẽ bị trách cứ, bị đuổi đi. Ta nghĩ thấy cũng đúng, vì vậy ta nói cho nàng ta biết một ít kiêng kị của Lão gia. Ai ngờ nàng ta vừa nghe Lão gia một mình tới phủ Lạc Châu, phu nhân còn ở kinh thành, đôi mắt nàng ta lập tức sáng lên.”

Lúc ấy bà còn tưởng mình nhìn lầm, dù sao Đỗ thị lập tức khôi phục lại bộ dạng khiêm tốn học hỏi.

Nhưng mấy ngày sau đó, Đỗ thị đã đặc biệt đến bên người Cố Đại Giang, vừa nấu canh, vừa giặt quần áo, luôn hỏi Cố Đại Giang một ít vấn đề, nhìn dáng vẻ giống như rất siêng năng.

Cố Vân Đông nghe xong nhíu mày: “Cha ta cũng không cảm nhận được gì sao?”

Thu thẩm vỗ đùi: “Không nói Lão gia, không ai trong đoàn xe chúng ta cảm thấy không thích hợp. Rốt cuộc hành vi của Đỗ thị, cũng không phải quá ân cần, quả thật nàng ta cũng làm việc của một số hạ nhân, người bình thường cũng không thể nghĩ ra chỗ nào khác. Nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy nàng ta mới vừa bị mua, trong lòng bất an cho nên muốn làm việc nhiều hơn để được gia chủ tín nhiệm. Hơn nữa, chồng của nàng ta và nàng ta ở cùng một đoàn xe, ai có thể nghĩ đến một người phụ nữ đã thành thân, lại còn có tâm tư như vậy chứ?”

Thu thẩm là phụ nữ, trực giác của bà chuẩn hơn nhiều đám đàn ông chỉ chuyên tâm làm chuyện lớn.

Hơn nữa lần này bà đi theo tới phủ Lạc Châu, cũng tự giác đảm nhiệm trọng trách chiếu cố Lão gia, trợ giúp phu nhân đuổi những ong bướm vây quanh đi, bởi vậy bà không khỏi chú ý Đỗ thị nhiều hơn.

Sau đó bà phát hiện mỗi lần nàng ta đi đến bên cạnh Lão gia, ánh mắt kia không thích hợp, tinh thần diện mạo cũng không đúng, dù sao chuông cảnh báo trong đầu bà vẫn một mực ‘tích tích tích’ vang lên.

Bình Luận (0)
Comment